Người Bên Gối (Chẩm Biên Nhân)

Chương 30

Chương 30
Hạ Minh ngơ ngác đứng lên, không xác định được đây là người thật hay là ảo ảnh, qua một lát mới nói: "Chỉ xước sát một chút thôi."

"Ừm, em thấy rồi." Tề Hàm nhắm mắt mổ chút, xoa xoa mái tóc ướt nhẹp của mình, không biết ảo não hay có tâm tình gì khác, toàn thân như mất đi sức lực, trượt theo tường rồi ngã xuống.

May mà Hạ Minh nhanh tay lẹ mắt, lập tức vươn tay ôm thắt lưng hắn.

Thân thể ôm vào lòng ấm áp vô cùng,

Hạ Minh quả thực không rõ là mơ hay tỉnh, đến khi vai Tề Hàm run lên, mới vội cởi âu phục trên người hắn, hỏi: "Em thế nào?"

Tề Hàm xua tay, đuôi tóc còn đang chảy nước, cúi đầu đáp: "Không có việc gì, vừa rồi chạy nhanh quá."

"Em từ chạy từ đâu đến?"

Tề Hàm thở gấp, căn bản không trả lời được.

Hạ Minh vội dìu hằn ngồi xuống ghế, lại đi lấy cốc nước cho hắn.

Tề Hàm uống xong, cuối cùng cũng hòa hoãn được, khàn giọng hỏi: "Anh phải nằm viện?"

"Ừm, bác sĩ nói có thể não bị chấn động, cần lưu lại quan sát." Dừng lại một chút, hỏi, "Sao em biết anh bị tai nạn?

Ngoại từ Tần Quân Thiên ra, y không kể chuyện này với ai khác.

Quả nhiên, Tề Hàm mở miệng đáp: "Là Tần tiên sinh cho em biết."

"Hắn?" Hạ Minh híp mắt, cảm thấy kì quái, " Không phải em đổi số di động rồi sao? Làm sao hắn liên lạc được?"

"Nửa năm nay em vẫn ở trong thành phố, quan hệ với Tần tiên sinh không tệ, kỳ thực nếu hôm nay anh đến quán bar, là có thể gặp được em rồi."Tề Hàm cúi đầu nhìn cốc nước, ngữ khí dần trở nên bình tĩnh, "Người bạn mới hắn muốn giới thiệu cho anh... là người hiện giờ em thích."

Hạ Minh vẫn chưa xác định được cái gì.

Là di chứng của tai nạn xe cộ sao?

Y cảm thấy bên tai ong ong, không nghe rõ Tề Hàm đang nói cái gì.

Tề Hàm tránh đã lâu, mới ngẩng đầu lên đối diện với Hạ Minh, nói: "Lần này là nghiêm túc, tuyệt đối không có ý lừa dối anh, cho nên anh không cần lo lắng sẽ dính vào tròng nào. Mới bắt đầu sẽ có trắc trở, nhưng nếu cố gắng thử, muốn quên một người cũng chẳng khó."

Hạ Minh nghe hiểu lời hắn nói, nhưng nhất thời không hiểu rõ ý tứ trong lời nói, chỉ nghe thấy mình hỏi: "Vậy vì sao em chạy đến đây?"

Tề Hàm thò tay tìm thuốc lá, nhưng phát hiện điếu thuốc đã bị ướt, chỉ có thể hít hít mũi, giống như cố gắng áp chế tình cảm: "Lúc em nghe nói anh bị tai nạn xe cộ, đầu óc trống rỗng, lúc khôi phục tinh thần, đã chạy vào đến bệnh viện. Sớm biết chỉ là trầy da, thực sự em không nên xuất hiện."

"Nhưng mà nếu đã tới, để em ở cùng anh một đêm đi, vừa lúc có chút chuyện em phải nói với anh." Hắn giả vờ cười dễ dàng, nói, "Hơn nữa em chạy nhũn cả chân rồi, không có sức về nhà nữa."

Đương nhiên Hạ Minh cũng chẳng thể cự tuyệt, gật đầu nói: "Anh đi làm thủ tục đã."

Nhân lúc Hạ Minh xếp hàng chờ, Tề Hàm đến siêu thị gần đó mua đồ, thuận tiện đổi quần áo ướt trên người. Đến khi tất cả thỏa đáng, cũng cách giờ ngủ không nhiều lắm.

May là điều kiện phòng bệnh không tệ, lại chỉ có mình Hạ Minh ở, Tề Hàm liền ngủ ở giường bên cạnh.

Chỉ là hai người trong lòng ngũ vị tạp trần, sao còn buồn ngủ cho được?

Hạ Minh lật qua lật lại trên giường bệnh, cuối cùng hỏi: "Em có việc gì muốn nói với anh?"

Tề Hàm ngược lại với y, chỉ nằm im một chỗ, nhẹ nhàng nói: "Em nợ anh một lời xin lỗi. Cho dù em xuất phát từ nguyên nhân gì, trước đây cũng không nên lừa anh. Anh nói không sai, lúc tạo ra lời nói dối, chẳng qua chỉ là hi vọng xa vời của bản thân, sao có thể là tình yêu chân chính?"

"Tề Hàm..."

"Hơn nữa vì tình yêu thay đổi bản thân, đúng là quá ngu ngốc, còn không dễ dàng như bây giờ."

Hạ Minh rõ ràng có ngàn câu vạn chữ, nhưng lúc này không nói ra miệng, chỉ hỏi: "Người em thích hiện giờ như thế nào?"

Tề Hàm suy nghĩ một chút, ngữ khí trở nên dịu dàng: "Hắn rất cao, không thích nói, cho dù ngoại hình hay tính cách đều có phần giống anh..."

Nói đến đây, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, liền cúi đầu cười rộ lên.

Trong đêm đen, đôi mắt mắt hắn như có ánh sáng lưu chuyển, nhìn Hạ Minh ôn hòa không gì sánh được, nói: "Anh biết không? Anh đã từng là toàn bộ mộng tưởng của em."

Hạ Minh tinh tế nhắc lại hai chữ: "Đã từng?"

"Đúng vậy, cho dù giấc mộng đẹp đến mức nào, cuối cùng rồi cũng phải tỉnh. Hơn nữa lúc tỉnh, lại đau khổ như vậy đấy. Cho nên lúc ngồi một mình trên sô pha, em đã nói với mình, không bao giờ mơ giấc mơ này nữa."

"Em rõ ràng vẫn ở lại thành phố, nhưng lại chặt đứt quan hệ với những người quen biết, là vì tránh anh sao?"

"Cũng không định tránh cả đời, chỉ là chờ thu xếp tình cảm xong sẽ gặp lại anh, ví dụ như hôm nay, cho dù gặp, cũng vẫn có thể giống bạn bè bình thường trò chuyện."

Hạ Minh lại im lặng.

Tề Hàm nằm bên cạnh y, chỉ cách một cánh tay, y chỉ cần vươn tay, là có thể ôm người này vào lòng. Lúc xảy ra tai nạn, lòng y chỉ nghĩ về Tề Hàm, vì sao đến khi gặp mặt, y lại do dự không tiến?

Là bởi vì trong mắt Tề Hàm không còn thần sắc yêu say đắm nữa sao?

Giống như y nói với Tần Quân Thiên, tình yêu sẽ phai mờ theo thời gian, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, vĩnh viễn không thể quay đầu được.

Hạ Minh không biết vị đắng trong miệng là từ đâu đến.

Một lát sau, lại nhịn không được hỏi: "Người kia... có đối tốt với em không?"

"Quen nhau chưa lâu, hiện giờ chỉ có cảm giác tốt về nhau, còn chưa tới giai đoạn kia."

"Em đừng ngốc nghếch đi yêu thầm người khác nữa."

"Ha ha, không đâu, lần này em sẽ thẳng thắn." Tề Hàm cười, nói, "Chỉ có trước mặt anh em mới vô dụng như vậy, sau này sẽ không như vậy nữa."

Hắn thì thào tự nói, lại như nói cho Hạ Minh nghe, lại càng giống đang thuyết phục mình: "... Không bao giờ như vậy nữa."

Hạ Minh không biết đêm nay đã ngủ như thế nào.

Vết thương trên trán y co rút đau đớn, trong mộng ôm chặt Tề Hàm vô số lần, nhưng lúc tỉnh lại, giữa hai người vẫn là khoảng cách một cánh tay.

Tề Hàm dậy đi mua bữa sáng cho y, lại cùng y đi kiểm tra thân thể, bác sĩ nói tất cả đều bình thường, tùy thời có thể xuất viện. Nhưng Hạ Minh nghĩ mình sắp điên rồi.

Y không rõ vì sao mọi chuyện lại thành như vậy.

Nhẽ ra y phải ôm thật chặt Tề Hàm, không bao giờ buông tay nữa, mà không phải thu dọn đồ như không có việc gì, cùng hắn ra khỏi cửa bệnh viện chào từ biệt.

"Tuy rằng chỉ thương nhẹ, nhưng anh vẫn nên xin nghỉ mấy ngày."

"Ừ."

"Nếu cơ thể khó chịu, tìm Tần tiên sinh chăm sóc anh."

"Được."

"Lúc rảnh rổi đi ra ngoài chơi đi."

"Không thành vấn đề."

Hạ Minh nghĩ một đằng đáp một nẻo, sau đó xoay người đi về hướng hoàn toàn trái ngược Tề Hàm.

Một bước, hai bước, ba bước...

Y càng ngày càng xa hắn.

Đầu Hạ Minh bắt đầu đau nhức, trong lòng không ngừng nghĩ, vì sao phải buông tay?

Tề Hàm chỉ có người yêu mới mà thôi, y đã đoạt được một lần, sao không có lần thứ hai? Phải ôm chặt hắn không buông, nếu hắn kháng cự, thì nhốt hắn lại, hoặc là dùng xích khóa hắn.

Dùng phương pháp gì cũng được, không được để hắn bỏ đi!

Lòng Hạ Minh bắt đầu ầm ĩ, bỗng dưng dừng bước, nhanh chóng xoay người. Sau đó y thấy Tề Hàm đứng đó, lẳng lặng nhìn y, biểu cảm trên mặt từ kinh ngạc chuyển thành bối rối, chỉ là nhu tình trong đáy mắt thì không thể che giấu được.

Trái tim Hạ Minh như bùng nổ.

Tề Hàm từ đầu đến cuối vẫn chờ y.

Mà y mãi cho tới hôm nay mới quay đầu lại.

Y nắm chặt tay, bước nhanh trở lại, cũng không quan tâm đoàn người bắt đầu đi đi lại lại trên đường, giương tay ôm lấy Tề Hàm, nói từng chữ một: "Em vẫn thích anh như vậy."

Tề Hàm không phản bác, thậm chí cũng chẳng giãy giụa, chỉ hỏi: " Vì sao lại quay đầu?"

Hắn cắn chặt môi, cắn đến mức sắp chảy máu, mới buông ra rồi lại gần khuôn mặt của Hạ Minh, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: "Không sai, em lại nói dối. Cuộc đời ngắn như vậy, chỉ có vài thập niên thôi, căn bản không kịp quên anh."