Chương 26
Trong quán bar tiếng người ồn ào, âm nhạc ầm ĩ.Hạ Minh ngồi ở một góc tối trong quầy bar, từng ngụm từng ngụm uống thứ rượu mạnh trong cốc. Y hôm nay uống không ít, nhưng tinh thần vẫn thanh tỉnh, không say chút nào.
Trên thực tế, hầu như ngày nào y cũng tới đây uống rượu.
Không hiểu dạo này rượu có vấn đề gì, không có tác dụng tê liệt thần kinh gì cả, cho dù y uống bao nhiêu rượu mạnh, cho dù sau đến mức ngã trái ngã phải hay là trời đất quay cuồng, khuôn mặt của một người nào đó luôn xuất hiện trong lòng.
Tính cách y từ trước đến nay cắt đứt là cắt đứt, không dây dưa lăng nhằng, nhưng không thể xóa bỏ hình bóng kia trong đầu. Trừ khi bận đến mức trời mây mịt mù, bằng không chỉ cần nghỉ ngơi một chút, lại phát hiện mình đang nhớ y.
Ví dụ... như bây giờ.
Hạ Minh phiền muộn xoa xoa đầu, chết cũng không thừa nhận mình nhở Tề Hàm, ngửa đầu, một hơi uống cạn rượu trong cốc. Đại loại do uống quá nhanh, y bắt đầu ho khan.
Chủ quán và y là người quen, thấy thế vội tới biểu thị chút quan tâm: "Cậu tốt chứ?"
Hạ Minh xua tay, nói: "Cho tôi thêm cốc nữa."
"Cậu uống nhiều như vậy, có phải mấy ngày hôm nay tâm tình không tốt?"
Hạ Minh không nói lời nào, không vui vẻ nhíu mày.
Chủ quán không thể làm gì khác, đành rót rượu cho y, nói: "Thành thật mà nói, nếu không phải hiểu tính cách của cậu, tôi còn nghĩ cậu là..."
"Là gì?"
"...Bị người đá."
Hạ Minh ngẩn người, lập tức nắm chặt cốc trong tay, lạnh lùng trừng chủ quán.
Bộ dạng nghiêm mặt của y thật đáng sợ, nhưng đối phương không sợ chút nào, chỉ cười trêu chọc: "Đúng là rất giống đó. Mỗi tối đều đến đây mượn rượu giải sầu, có người đến gần, cậu đều hờ hững như thế. Kì thực hôm nay tôi gặp mấy người hợp sở thích của cậu."
"Đừng nhắc đến chuyện kia!"
Nhắc đến sở thích của y là Hạ Minh lại phiền lòng, Tề Hàm thăm dò sở thích của y, nhằm vào nhược điểm để tiếp cận y... Chậc! Đang tốt thế này sao đột nhiên nghĩ đến Tề Hàm?
Trong lòng Hạ Minh căm tức vô cùng, cho dù uống rượu cũng không có tác dụng gì, đổ cốc rượu cuối cùng vào miệng, y đứng dậy thanh toán, đi ra khỏi quán bar.
Cũng không rõ vì say hay lòng không yên, lúc y tới cửa, bị một người đâm mạnh vào, thiếu chút nữa ngã xuống đất. May mà có người ở bên cạnh đỡ y, đồng thời ghé vào tai y nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, tính tình bạn gái tôi hơi mạnh mẽ."
Hạ Minh giương mắt nhìn, thấy người vừa đâm y đúng là một phụ nữ, thuận miệng hỏi: "Anh không đuổi theo sao?"
"Ha ha," Người bên cạnh cười gượng hai tiếng, nói, "Phụ nữ ấy à, không phải đều vậy sao, cáu lên thì thích làm ồn ào, mai dỗ dành cô ấy là được."
Nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nói: "Ô? Hạ quản lí, hóa ra là cậu!"
Hạ Minh quả nhiên say rồi, phản ứng chậm hơn bình thường rất nhiều, nhìn người bên cạnh một lúc lâu, mới nhận ra hắn: "Anh là Lâm chủ nhiệm của Giai Dương?"
"Không ngờ lại gặp cậu ở chỗ này, quá trùng hợp, hai ngày nay tôi đang định hẹn cậu ra ăn một bữa."
"Anh quá khách khí rồi."
Hạ Minh miệng nói lời khách sáo, lập tức tỉnh rượu, lòng rối như tơ vò.
Mỹ nam áo mũ chỉnh tề này là Lâm Hoan, lớn hơn y vài tuổi, năng lực công tác rất mạnh, tác phong làm việc khá tốt. Khuyết điểm duy nhất là tướng mạo của hắn quá tốt, đương nhiên sinh ra hoa tâm, đổi bạn gái còn nhanh hơn quần áo đổi theo mốt.
Đương nhiên những thứ linh tinh này không liên quan tới y, điểm quan trọng là, người này là lãnh đạo trực tiếp của Tề Hàm.
Hạ Minh cực kì hối hận, y tình nguyện bị ngã trên mặt đất, cũng không muốn có bất kì quan hệ gì với Tề Hàm. Nhưng hiện tại muốn thoát thân đã muộn, Lâm Hoan có tiếng là thích giao lưu bạn bè, nhiệt tình lôi y vào quán bar, nói: "Nào nào lại đây, chúng ta cùng nhau uống rượu."
"Không, tôi hôm nay..."
"Vẫn còn rất sớm, chẳng nhẽ Hạ quản lí không cho tôi chút mặt mũi?"
Hắn nói như thế, tất nhiên Hạ Minh không thể cự tuyệt.
Công ty hai nhà bọn họ là đối thủ cạnh tranh, nhưng cùng ở trên một thương trường, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu gặp, phải tạo quan hệ tốt mới được. Về phần công việc Hạ Minh cũng không qua loa, không thể làm gì khác hơn là làm xã giao thương nghiệp, cùng Lâm Hoan ngồi xuống.
Sau khi hai người rót rượu, bắt đầu nói về những vấn đề không thấy bến.
Lâm Hoan vốn là một người hay nói, hơn nữa rất thích Hạ Minh, trò chuyện vô cùng hăng say.
Hạ Minh lại chịu dày vò gấp đôi.
Y làm ra bộ mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng đáp vài câu, nhưng thực thế nói gì cũng không nghe vào. Tất cả sức lực của y đều dùng để chế ngự âm thanh bản thân, không cho mình nhắc tới tên Tề Hàm.
Hắn cũng không phải điên, tự nhiên muốn biết tình hình gần đây của Tề Hàm làm gì?
Cho dù hắn có chỉnh dung tiếp, hay là có người yêu mới, thì cũng chẳng liên quan tới y!
Y từ lâu đã nói, tuyệt đối không gặp lại hắn.
Tuyệt, đối, không!
Đang nghĩ ngợi, nghe thấy âm thanh gián đoạn của Lâm Hoan: "Có một tài năng như cậu giúp đỡ, ông chủ của cậu tốt không ít tâm tư nhỉ?"
Xuất phát từ lịch sự, Hạ Minh đành đáp lại một câu: "Anh quá khen."
"Tôi nói đều là sự thật thôi. Tuy rằng người khác đều nói cậu cuồng công việc, làm việc thiếu tình cảm, nhưng tôi biết cậu có bản lĩnh thật sự." Lâm Hoan uống một hớp rượu, dần có chút men say, than thở, "Ai, đáng tiếc tôi không có vận khí tốt như vậy, nhân viên vất vả lắm mới bồi dưỡng được một người, vừa định coi trọng dùng hắn, kết quả lại bỏ chạy mất rồi."
Lòng Hạ Minh căng thẳng, nhịn không được hỏi: "Ai vậy?"
"Chính là tiểu Tề, hẳn là cậu quen hắn chứ nhỉ?"
Hạ Minh nghe đến tên đó, rốt cục không khống chế được bản thân, nói ra cái tên đảo quanh lòng mình: "Tề Hàm từ chức rồi sao?"
"Đâu chỉ có vậy, nửa tháng trước hắn đã rời khỏi thành phố." Lâm Hoan hít sâu mấy hơi, hiển nhiên được tiếc hận, "Tiểu Tề này vừa thông minh vừa hiếu học, thật sự là một nhân tài hiếm có, chỉ là tâm nhãn quá cố định. Dựa theo công trạng của hắn, hai năm trước đã có thể thăng chức rồi, nhưng cấp trên muốn điều hắn đi chi nhánh công ty ở cùng khác, hắn sống chết không chịu đi, chỉ nói người hắn thích đang ở đây, hắn tuyệt đối không đi."
Lòng Hạ Minh vừa bị kéo lên lại trùng xuống, hỏi: "Vậy hiện giờ hắn chuyển đi để...?"
"Ai biết? Không phải là đối phương đã lập gia đình, thì chính là hắn từ bỏ ý niệm rồi."