Người Bên Gối (Chẩm Biên Nhân)

Chương 27

Chương 27
Hắn... từ bỏ rồi?

Cũng phải, tình yêu trên đời này không phải đều vậy sao?

Lúc yêu thì chết đi sống lại, một khi ra đi, sẽ phai nhạt dần theo thời gian, không còn chuyện ai thiếu ai thì sống không nổi nữa.

Huống hồ, y cần tình yêu của Tề Hàm làm gì?

Loại tình yêu làm ra từ sự giả dối, chỉ làm người ta sợ hơn mà thôi.

Hạ Minh gật đầu lẩm bẩm, tuy nét mặt biểu tình không có biến hóa gì, nhưng lưng lúc nóng lúc lạnh, cảm giác không nói gì nên lời. Y tưởng y say rồi, cho nên thả lỏng suy nghĩ của mình, suy nghĩ xem Tề Hàm hiện giờ ở đâu.

Thế giới lớn như vậy, y phải đi đâu tìm hắn?

Ngay cả lúc nằm mơ, dường như y cũng nhìn thấy bóng dáng người kia ngồi đầu giường hút thuốc, trong khói sương mù mịt, đôi mắt đen bóng của Tề Hàm muốn nói lại thôi, cô đơn khiến lòng người đau. Y gần như đã quên ngăn cách giữa hai người, lập tức xông lên phía trước, nhưng hai tay vươn ra, chỉ ôm lấy một mảnh hư vô.

"Tề Hàm - "

Lúc Hạ Minh kêu lên tên này thì tỉnh táo lại, cái cảm giác trống rỗng trong mộng như còn hiện hữu, y nhìn trần nhà trắng tinh hồi lâu, mới dần dần hồi phục tinh thần.

Đầu đau ghê gớm.

Y biết đây là dấu hiệu của say rượu, nhưng không rõ mình về nhà nằm lên giường bằng cách nào, kí ức cuối cùng là cảnh cùng Lâm Hoan uống rượu.

Sau đó xảy ra chuyện gì?

Y say đổ sao? Ai đưa y về nhà?

Hạ Minh đè thái dương co rút đau đớn, vừa định xoay người xuống giường, đã thấy cửa phòng bị đẩy ra, Tần Quân Thiên bưng một bát cháo nóng vào, cười hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Hạ Minh khó nên kinh ngạc: "Sao cậu lại ở nhà của tôi?"

"Tối hôm qua cậu uống say ở quán bar, Lâm chủ nhiệm của Giai Dương gọi điện thoại cho mình, mình đến đón cậu về."

"Thì ra là vậy."

"Này, " Tần Quân Thiên đá đá mép giường, nói, "Khố cực chăm sóc cậu một đêm, cậu lại có thái độ này à?"

Đầu Hạ Minh còn đang đau, không thể làm gì khác hơn là nói tiếng cảm ơn.

Lúc này Tần Quân Thiên mới thỏa mãn, tay cầm bát cháo đưa cho y, nói, "Mình đoán cậu tỉnh chắc sẽ đói, cho nên mua cháo, cậu ngoan ngoãn ăn đi."

Đó là một bát cháo bình thưởng, trên có thêm chút thịt vụn.

Hạ Minh tựa ở đầu giường ăn vài miếng, nhanh chóng nhăn mày, đặt bát cháo qua một bên,

"Sao vậy? Không ăn được?"

"Không hợp khẩu vị."

Kì thực mùi vị cháo không tệ, nhưng không phải loại y thích, nếu như là Tề Hàm nấu... Dừng dừng dừng! Sao y lại nghĩ đến người kia rồi? Phải làm sao mới có thể quên hắn đây?

Hạ Minh căm ghét tính cách dây dưa lằng nhằng của bản thân, nhưng luôn không ngừng nhớ tới Tề Hàm trong mơ.

Có thể thấy sắc mặt y khó nhìn, Tần Quân Thiên oán giận nói: "Cậu thật khó hầu hạ, không biết sao nhiều người thích cậu vậy? Này, khuôn mặt đẹp đúng là thuận lợi, nhớ trước đây..."

Hạ Minh nghe hắn nhắc lại chuyện cũ, lòng khẽ động, đột nhiên hỏi: "Chuyện trước đây, cậu còn nhớ bao nhiêu?"

"Yên tâm, trí nhớ của mình rất tốt, những chuyện xấu cậu làm ra, mình đều nhớ rất kĩ."

Hạ Minh lười đấu võ mồm với hắn, chỉ hỏi: "Cậu có còn nhớ lúc chúng ta học cao trung có một bạn học tên Lục Phi Vân?"

Nói đến tên kia, tim y đập nhanh dần, nhưng Tần Quân Thiên trả lời còn nhanh hơn: "Đương nhiên."

Thái độ đương nhiên này làm Hạ Minh kinh hãi, hỏi: "Cậu thực sự nhớ rõ hắn? Vì sao?"

"A? Vì hắn rất đặc biệt." Tần Quân Thiên thoáng suy nghĩ một chút, nói, "Tính cách của hắn rất trầm, không thích nói, rất ít tham gia hoạt động trong lớp. Có thể do sinh bệnh gì đó? Có người nói trước khi chuyển đến trường chúng ta, đã từng tự sát vài lần."

Lòng Hạ Minh căng thẳng, nghe lời miêu tả này, dù thể nào cũng không thể chấp nhặt với Tề Hàm.

"Sao tôi chưa từng nghe nói việc này?"

"Từ trước đến nay cậu toàn mắt cao hơn đỉnh đầu, làm sao mà quan tâm đến người khác? Nhưng mà, bạn học khác cũng không thích tiếp cận hắn, chỉ có người tùy tính như mình, đôi khi tổ hoạt động thiếu người, cũng kéo hắn vào tổ chúng ta."

Hạ Minh giật mình, hiển nhiên đối với chuyện này hoàn toàn không có ấn tượng.

Tần Quân Thiên thở dài, nói: "Quả nhiên cậu không nhớ nữa. Nói vậy cậu cũng đã quên... mình bắt nạt người ta như thế nào rồi?"

Hạ Minh bất ngờ mở to hai mắt, hỏi: "Tôi có làm sao?"

"Đương nhiên, cậu dựa vào mình vóc dáng đẹp, không biết đã làm thương tâm bao nhiêu người. Cái người họ Lục kia dường như rất thích cậu, có một thời gian thường lén nhìn cậu, giúp cậu trực nhật, chép các loại sổ sách, sau đó còn nói muốn làm bạn với cậu. Cậu ngại hắn phiền phức, tìm tên côn đồ lớp bên cạch giáo huấn hắn một trận."

Hạ Minh giật mình.

Tính tình y trước đây đúng là không tốt, nhưng thực sự quá phận như vậy sao?

"Đương nhiên khi đó cậu chỉ là học sinh cao trung, đem đồ người ta tặng ném đi, làm trò cho toàn bộ bạn bè trong lớp cười nhạo hắn, đều chỉ là trò đùa dai bình thường, thế nhưng có một lần..."

Cái gì?

Còn có nữa?

Lòng bàn tay Hạ Minh chảy mồ hôi, nhưng Tần Quân Thiên không hề phát hiện, tiếp tục nói: "Mình nhớ là hẳn lễ Giáng Sinh năm cao tam đi? Lục Phi Vân tuy rằng bị A Lương lớp bên đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng lúc khỏi rồi vẫn đến trường, vẫn thích cậu như vậy. A Lương cảm thấy thú vị, nên đánh cuộc với cậu, để cậu hẹn hắn gặp mặt vào buổi tối đêm Giáng Sinh. Nội dung tiền đặt cược, chính là hắn sẽ chờ ở nơi hẹn bao lâu."

Về đoạn kí ức này, trong đầu Hạ Minh vẫn trống rỗng, không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc hỏi: "Tôi đáp ứng?"

"Cậu sĩ diện như thế, sao có thể cự tuyệt? Cho dù cậu chỉ tùy tiện viết một tờ giấy, Lục Phi Vân đã vui vẻ muốn chết rồi. Nhưng mà đêm đó cả đám chúng ta đi hát KTV, chơi suốt đêm, đã sớm quên sạch vụ cá cược. Đến sáng ngày thứ hai lúc đến trường, đi qua nơi cậu hẹn gặp hắn..."

"Làm sao?" Tim Hạ Minh sắp nhảy ra khỏi miệng, khẩn trương nắm tay của Tần Quân Thiên.

"Mình thấy Lục Phi Vân vẫn còn chờ ở đó." Tần Quân Thiên giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như nhớ lại tình cảnh sáng hôm đó, "Ban đêm tuyết rơi, quần áo của hắn đều ướt, tóc ướt sũng dán vào mặt, chỉ có đôi mắt đặc biệt sáng, cứ như vậy chờ cậu. Cậu hoàn toàn quân chuyện gặp hắn, cũng không thèm nhìn hăn, đi thẳng qua luôn. Sau khi mình đi lại vài bước, nhịn không được quay lại nhìn hắn, phát hiện hắn vẫn giữ loại tư thế này, vẫn nhìn bóng lưng của cậu."

Nói đến đây, Tần Quân Thiên rùng mình một cái, nhẹ nhàng nói: "Ánh mắt của hắn lúc đó, cho dù ai nhìn thấy, đều cả đời không quên nổi."