Đường Minh ở ngay bên cạnh không xa, mặc dù thân thể hai người không có đυ.ng chạm, Tô Cảm Khê vẫn cảm thấy kì lạ như cũ.
Trong đầu luôn luôn nghĩ đến chuyện của mình với chú ba, Tô Cảm Khê một đêm mát ngủ, sáng sớm hôm sau cô liền rời giường rửa mặt.
Lúc cô đứng lên Đường Minh cũng có cảm giác, cô không có ngủ, Đường Minh cũng không có.
Tô Cảm Khê có một đống chuyện buồn trong lòng, không biết chuyện này giải quyết như thế nào, trong lòng Đường Minh thì buồn bực về cô và Bạch Tiểu Vũ.
Lần trước ở suối nước nóng sau khi anh ta ý thức được mình đối với Tô Cầm Khê đã có tình cảm không giống bình thường, anh ta muốn thừa dịp lúc loại tình cảm này chưa sinh sôi nảy nở phải dập tắt nó.
Lâu rồi không có tiếp tục gặp Tô Cẩm Khê, lúc ở toilet thấy được cô chịu oan ức một khắc này đã làʍ t̠ìиɦ cảm kìm né hoàn toàn bộc phát.
Cho đến bây giờ Đường Minh vẫn là một người có lý trí, anh ta cũng rất rõ ràng, thứ tình cảm đó như tựa như đầu của một con dã thú, tạm thời anh ta còn có thể áp chế.
Nhưng mà một lúc sau đầu con dã thú đó ở trong lòng càng ngày càng lớn hơn, dài đến nỗi anh ta không thể nào khống chế được nữa.
Trước kia cũng từng có cơ hội ở một mình với Tô Cẩm Khê, nhưng hôm qua anh ta đã bắt đầu có xúc động nguyên thủy của đàn ông đối với cô.
Vừa nghĩ đến cô ở bên cạnh, trong cơ thể đã nóng nảy cả buỏi tối vẫn không hết.
Khát vọng của anh ta đối với Tô Cẩm Khê càng ngày càng sâu, Đường Minh không biết sau này phải làm cái gì nữa, loại tình cảm đó một khi vượt qua tình cảm đối với Bạch Tiểu Vũ thì anh ta nên làm cái gì đây?
Trong lòng một bên cảm thấy áy náy, một bên khác lại là nhịn không được tình cảm đối với Tô Cẩm Khê.
Người là sinh vật tạo ra từ cảm tính và lý tính, bây giờ lý tính lớn hơn cảm tính, anh ta không dám tưởng tượng tương lai sẽ có một ngày cảm tính lớn hơn lý tính.
Con dã thú kia trong cơ thể đã gào thét muốn đi ra ngoài, chuyện này sẽ diễn biến thành như thế nào đây?
Tô Cẩm Khê rửa mặt xong, nhìn thấy mặt mũi mình trong gương đều mơ màng.
Cô suy nghĩ về Đường Minh ròng rã cả một đêm, cô không cách nào cam đoan Tư Lệ Đình sẽ luôn đối với cô một lòng một dạ, muốn bên cô cả đời.
Nếu như anh chỉ có cảm giác mới mẻ một lúc thôi, một khi loại cảm giác mới mẻ này biến mắt khỏi mình, như thế việc trả giá lớn có đáng không?
Thanh danh của cô còn có thanh danh của nhà họ Tô nữa phải như thế nào? Cho dù cô không để ý đến mình thì người nhà họ Tô cũng có sĩ diện vậy.
Tô Cẩm Khê cảm thấy mình bị quấn bên trong một vòng đay rối, nêu chuyện này bại lộ, bị hao tổn danh dự không chỉ có nhà họ Tô thôi đâu.
Còn có nhà họ Đường nữa, người ngoài cũng không biết cô với Đường Minh đang diễn trò, người ở bên ngoài nhìn thấy chính là vợ Đường Minh vượt quá giới hạn với chú ba mà thôi.
Cô không sợ người khác sẽ dùng ngôn ngữ như thế nào để tổn thương cô, nhưng mà cô sợ hãi chuyện này sẽ tổn hại đến cả Đường Minh và Tư Lệ Đình.
Không có người đàn ông nào muốn bị cắm sừng cả, Đường Minh cũng như thế, sau này anh ta còn phải lăn lộn trong thương trường nữa, người khác sẽ nhìn anh ta như thế nào chứ?
Về phần Tư Lệ Đình, một trong những nhân vật chính làm ra chuyện này, người khác cũng nói về anh không êm tai đâu.
Tô Cảm Khê nghĩ đến những thứ này càng thấy trước đó mình quá xúc động, tuyệt đối không thể dùng cách mình vượt quá giới hạn mà rời đi được.
Nếu như không thể dùng cách này, thì còn có cách nào nữa chứ?
Chuyện này lại trở về chỗ cũ nữa, xem ra chỉ có thể giống như Đường Minh nói như vậy, bàn bạc kỹ hơn, tìm một thời cơ phù hợp.
¡ Thời cơ này sẽ làm dịu đi những tổn thương của tất cả mọi người, lấy lý do mình vượt quá giới hạn tuyệt đối sẽ làm hai bên đều tổn thương.
Lần nữa Tô Cẩm Khê khôi phục lý trí, xém một chút nữa mình lại làm sai rồi.
Chuyện tình cảm tạm thời cô vẫn đừng nên suy nghĩ, ngoan ngoãn mà làm tốt công việc trong tay thôi.
Đợi cô đi ra ngoài thì Đường Minh cũng đã thay xong quần áo: “Lát nữa tôi đưa cô về công ty nha.”
“Được, bây giờ chúng ta xuống ăn sáng đã.”
Trong tay Đường Minh cầm cà vạt: “Có thể thắt giúp tôi không?”
Tô Cầm Khê không biết vì sao đột nhiên Đường Minh lại muốn để mình giúp anh ta đeo cà vạt nhưng cô không có lý do để từ chối.
Nhận lấy cà vạt: “Khả năng tôi thắt không đẹp đâu.”
“Không có sao hết.”
Đường Minh nhìn cô đem cà vạt vòng quanh cổ mình, giống như là Tô Cẩm Khê đang ôm cỗ anh ta vậy.
Cô ở ngay trước mặt mình, chỉ cần dùng sức một chút cô sẽ rúc vào trong ngực của mình.
– Ngón tay Đường Minh run rẩy, cuối cùng vẫn mảy may không có đυ.ng cô, mãi đến khi cô bình tĩnh thắt xong cà vạt: “Anh nhìn xem thế này được không?”
“Được rồi.” Đường Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Đi ăn sáng đi.”
“Ừm.”
Tô Cẩm Khê không chút lưu luyến nào mà đi thẳng xuống dưới, không nhìn thấy ánh mắt Đường Minh ở phía sau lưng mình có thay đổi.
Đường Minh sờ lên cà vạt của mình, rất muốn tiếp tục giữ cô ở bên người, để cô gần mình hơn một chút.
Mẹ Đường nhìn thấy Đường Minh với Tô Cẳm Khê ở chung tốt như vậy, trong lòng càng vui vẻ hơn người, chọn người con dâu này đúng là không sai.
“Khê Khê à, con phải chú ý thân thể cho tốt đó.” Ở trong lòng mẹ Đường thì trong bụng Tô Cầm Khê đã có đứa con của nhà họ Đường rồi.
Tô Cẩm Khê cảm thấy mẹ Đường có hơi kì lạ nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Vâng mẹ, vậy chúng con đi trước nha.”
“Được được được, Minh Nhi lái xe chậm một chút nha.”
“Con biết rồi mẹ, Cầm Khê, chúng ta đi thôi.” Đường Minh một tay cầm áo khoác âu phục, một tay tùy ý ôm eo Tô Cẩm Khê.
Người chạm qua cô chỉ có chú ba, tuy răng lúc này đang diên kịch nhưng Tô Cảm Khê vẫn có chút không thoải mái như cũ.
Toàn thân cứng ngắc đi ra ngoài cửa, vừa ra khỏi cửa cô liền tránh khỏi người Đường Minh: “Thời tiết hôm nay thật tốt.”
Cảm xúc trong tay Đường Minh biến mắt, anh ta cong ngón tay lên, ánh mắt dưới cặp kính hiện lên một vẻ lạnh lùng, biểu lộ trên gương mặt lại chưa từng thay đồi.
“Ừm, rất tốt, ăn no chưa? Có muốn ăn thêm gì không, dù sao thời gian vẫn còn sớm.”
“Không cần, tôi ăn no rồi, chúng ta đi đến công ty ngay đi.”
“Cũng được.” Đường Minh như thân sĩ thay Tô Cầm Khê kéo cánh cửa bên ghé phụ lái ra.
Dưới ánh mắt của anh ta Tô Cầm Khê ngồi vào ghế lái phụ, Đường Minh cúi người đến, dọa Tô Cảm Khê một cử động cũng không dám cứng ngắc giữa không trung.
Đường Minh thắt lại dây an toàn cho cô, cảm nhận được Tô Cảm Khê gấp gáp.
Không phải người kia, người khác gần gũi cô đều phòng bị như thế sao?
“Anh Minh, tôi có thể tự làm được rồi.” Tô Cảm Khê có chút xấu hỗ.
“Không sao mà.” Đường Minh đóng cửa xe, biết rõ Tô Cảm Khê có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến cô hoàn toàn không bài xích một người đàn ông khác đυ.ng vào, cô cũng có thể rúc vào lòng người đàn ông khác mà nũng nịu.
Người đàn ông đó có thể vuốt ve cô, có thể hôn cô, trong lòng Đường Minh vừa chua vừa tức.
Lần trước ở suối nước nóng Vũ Hoa mình bị hạ thuốc đến điên cuồng như vậy, chắc chắn cô cũng như thế, cho nên cô với người đàn ông kia sớm đã……
Đều là người trưởng thành, chuyện đó mình với Bạch Tiểu Vũ từng làm rất nhiều lần, trước đây Đường Minh vô cùng xem nhẹ chuyện này.
Bây giờ vừa nghĩ tới, cả người anh ta giống như đi vào hủ giấm, trên người từ đầu đến chân đều là mùi chua.
Loại quan hệ này, anh ta bắt đầu không vừa lòng.
Tô Cảm Khê nhìn thấy Đường Minh không di chuyển mà vẫn đứng yên tại chỗ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Anh Minh….” Cô nhẹ nhàng gọi.
Lúc này Đường Minh mới lấy lại tinh thần: “Thật xin lỗi.”
Lúc Tô Cẩm Khê đang dùng ánh mắt dò xét thì Đường Minh cũng phóng xe đi, một đường không nói gì, hai người mỗi người đều có tâm sự riêng.
Tô Cẩm Khê như cũ xuống xe rất sớm, sau khi Đường Minh nhìn từ kính thấy Tô Cảm Khê tự mình đi bộ đến công ty.
Cô muốn phủi sạch liên quan với anh ta, thì anh ta càng muốn tiếp cận cô.
Tô Cẩm Khê trở lại văn phòng, Tiểu Châm vui vẻ ra mặt nhìn Tô Cẩm Khê.
“Tiểu Tô, em cũng quá trâu rồi, em có biết em trở thành nhân vật mang tính lịch sử rồi không, công ty chúng ta cho tới bây giờ chưa từng hợp tác được với Đế Hoàng đâu.”
“Chỉ là tôi may mắn thôi.” Tô Cảm Khê ngại vô cùng, rõ ràng cô cũng không có làm gì, tất cả công lao bây giờ đều thuộc về cô.
“May mắn cái gì chứ, đây là thực lực, người khác muốn có một người chú lợi hại như em cũng đều không có vận may này đâu, vận khí cũng là một loại thành công đó.”
Khi có loại đồng đội thần như thế này ở cùng một phe đương nhiên phải cảm thấy rất may mắn rồi, đối với kẻ địch cũng không đơn giản nữa.
Người tổ B đã nghe được tin này rồi, nếu như tổ A không lấy được đơn hàng này, chắc chắn bọn họ có thể lên chức hơn tổ A tồi.
Đột nhiên gϊếŧ được nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim, người của tổ B tức giận đùng đùng.
*Ò, đây chính là vị đại thần mới đến à, vừa đến đã lấy được hợp đồng lớn như vậy, đúng là có chút bản lĩnh đó.”
Người nói chuyện là Trương Thư Đình tổ B, cũng là một đối thủ rất khó đối phó, từ trước đến nay lấy danh xưng cay độc.
Đồng nghiệp Bối Na cũng một xướng một họa: “Đó là đương nhiên rồi, nghe nói người ta vậy mà có người chú lợi hai, chỉ cần một câu liền có thể đả thông tốt tất cả quan hệ cho cô ta.”
“Ai, đây cũng là một loại bản lĩnh đó, sao chúng ta không có người chú nào lợi hại như vậy chứ?”
Ý bên trong lời nói của hai người chính là nói Tô Cảm Khê không có bản lĩnh gì, đều dựa vào người chú lợi hại này mới có được.
Các cô đúng là nói sự thật Tô Cảm Khê không có phản bác gì.
denny giẫm lên giày cao gót tiến đến: “Mới sáng sớm, là bình giấm nhà ai đỗ vậy? Sao tôi lại nghe được mùi chua như vậy chứ?”
Hai người vừa nhìn thấy Jenny lập tức đổi sắc mặt: “Chị Jenny, chúng tôi đang vui thay cô đây này, lại thu được một nhân tài.”
“Xem ra tổ B rất nhàn nhỉ, trách không được hai cái quý đều là tổ B đây, chúng tôi cũng không có rảnh rỗi như các người đâu, Tiểu Tô, vào đây nói chuyện hợp tác với tôi.”
“Vâng, chị Jenny.” Tô Cẩm Khê đi đến bên cạnh Jenny, nhìn thấy hai người kia bị Jenny chắn giống con cóc.
“Hừ, có cái gì tốt mà đắc ý, nếu không phải nhờ Tô Cẩm Khê này, không phải bọn họ đều giáng chức rồi sao.”
“Đừng nói nữa, ai bảo chúng ta không có vận may này chứ?
Quý này lại làm không công rồi, ai”
.”
Trở lại phòng làm việc của Tổ A, Jenny mới mở miệng: “Tiểu Tô, quan hệ ba tổ chúng ta là quan hệ cạnh tranh, bình thường quan hệ rất không tốt, như nước với lửa.”
“Nếu là bất luận cái gì mà một tổ xuất hiện một lỗ thủng hai tổ khác sẽ hợp lại cùng nhau tấn công, đứng được càng cao chuyện gánh vác trên người càng nhiều.”
“Tôi muốn cô hiểu lúc cô chọn ban tiêu thụ, chỗ cô đi vào không phải là ban ngành mà là chiến trường.”
“Bọn họ đều là đối thủ của cô, ở thời đại cá lớn nuốt cá bé này, cô càng là yếu thế càng sẽ bị người ta khi dễ.”
“Ở tình huống vừa nảy cô không tức giận mà đánh trả, cô ta nói chúng thủ đoạn của chúng ta không trong sáng, thử hỏi thủ đoạn lấy đơn đặt hàng của bọn họ cũng trong sáng sao?”
“Ở chỗ này không có người nào sạch sẽ hết, đều dựa vào bản lĩnh ăn cơm, không có gì mắt mặt cả.”
Hai ngày nay Tô Cẩm Khê bị người ta truyền bá không ít tri thức, xem ra còn rất nhiều điều cô phải học. “Biết rồi chị Jenny, lần sau tôi sẽ mạnh mẽ đáp trả.”.