Ta Dựa Vào Hệ Thống Video Ngắn Giữ Mạng

Chương 10: Thứ đáng sợ nhất

Edit by Hà Rockin

Lời này tuy lực sát thương không lớn, nhưng mà ý sỉ nhục cực mạnh.

Tưởng Thiên Nghệ có chút xấu hổ, hắn còn muốn giãy dụa thêm, bất quá đạo diễn cũng không cho hắn cơ hội.

Thẩm Kỳ nhìn khuôn mặt dần dần tối đen của hắn, ở một bên cười trộm.

" Đến đây, các vị, bắt đầu công việc thôi!"

Đạo diễn Trần Thạc giơ loa lên, giọng nói sang sảng truyền ra khắp nơi.

Đạo diễn Trần Thạc trong truyền thuyết lúc trước Thẩm Kỳ nghe được là một người thiết diện, nghiêm khắc đến mức con kiến cũng run rẩy. Bất quá khi cậu tận mắt nhìn thấy chân nhân, cảm giác cũng không đáng sợ như vậy.

Chỉ là một ông chú tương đối nghiêm túc, thậm chí còn có chút... Hài hước.

Chỉ thấy ông ấy tát vào đầu trưởng nhóm đạo cụ, tức giận nói: "Nếu làm không tốt được thì tôi cho cậu nghỉ về chăn bò!"

Được rồi, coi như cậu chưa nói gì.

Trong khoảng thời gian Lâm Trạch đi quay phim, Thẩm Kỳ bận rộn muốn điên lên. Theo hành trình của Lâm Trạch, cuối tuần này có một liên hoan phim truyền hình, bộ phim truyền hình đô thị trước đó đã giành được tám đề cử. Theo tin tức đáng tin cậy, Lâm Trạch lấy giải thưởng hẳn là không thành vấn đề. Cụ thể giải thưởng gì, còn đang mò mẫm.

Nơi quần tinh tụ tập, làm sao có thể thiếu các nhãn hiệu nổi tiếng.

Được Lý Nghiên hướng dẫn, đầu tiên cậu gọi cho thương hiệu để thống nhất về trang phục, đồng thời là để xác nhận phong cách cho phù hợp, sau đó cho thuê xe, đặt vé máy bay và khách sạn.

Trong thời gian bận rộn còn phải bưng trà rót nước đưa cơm đưa kịch bản cho Lâm Trạch, sắp xếp hành trình với trợ lý đạo diễn.

Trợ lý đạo diễn là một thanh niên mới bước vào xã hội, suy nghĩ có chút cứng ngắt, bất quá Thẩm Kỳ cũng không tốt hơn, hai người bọn họ nôn nao suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cũng đưa ra một bộ phương án xem như có thể nhìn.

"Vậy thì quyết định như vậy đi, tôi sẽ tìm thời gian trao đổi với đạo diễn." Trợ lý đạo diễn nói.

Thẩm Kỳ vội vàng gật đầu: "Được rồi. ”

Đợi đến khi bận rộn xong tất cả những chuyện này, đã bốn giờ chiều, trường quay khắp nơi đều là người, vì không muốn đón Lâm Trạch trễ, cậu lại vội vàng chạy đến phòng nghỉ ngoài trời chờ đợi, vẫn là đứng ở nơi dễ thấy nhất, chỉ còn thiếu giơ tay ra hiệu.

"Cắt!"

Thẩm Kỳ vội vàng đưa khăn lông cho anh, nói: "Lâm ca nghỉ ngơi trước đi, lát nữa còn có một cảnh diễn. ”

"Cảm ơn cậu" Lâm Trạch nhìn tóc mái dính vào trán của cậu hỏi, "Cậu làm gì mà đổ mồ hôi nhiều thế?”

Vừa nói vừa ném khăn lông vào ngực cậu, Thẩm Kỳ rất tự nhiên cầm lấy, xoa tay lên trán, nói: "Vừa rồi có chút bận. ”

Còn chưa đợi Lâm Trạch ngồi xuống, cảnh tiếp theo lại bắt đầu.

Thẩm Kỳ ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ độc quyền của Lâm Trạch, nhìn cảnh quay cũng không biết màn thứ mấy, mơ màng ngủ.

Lâm Trạch trong ống kính ngồi bên bờ sông, mặt trời ngã về tây, ánh tà dương chiếu lên người anh, vẻ đẹp của thiếu niên như mộng, mãnh liệt mà mênh mông. Tiếng nước chảy xiết xen lẫn xa xa truyền đến tiếng kêu của đồng bạn, Lâm Trạch quay đầu nhìn lại, nở ra nụ cười sáng lạn.

Khoảnh khắc đó, đạo diễn, biên kịch, đạo cụ, trang phục, giám sát đều phát ra cảm thán "chậc chậc", các cô gái gần như si mê, bất đắc dĩ đè nén kích động nói: "Thật đẹp trai! Đây phải chăng là cảm giác của tuổi trẻ sao? ”

" A Phong!" Một thiếu niên mặc quần short đen ngồi bên cạnh anh. Rõ ràng là thiếu niên trẻ tuổi lại an tĩnh, ai có thể nghĩ đến, mấy năm sau một ngày nào đó, hắn sẽ chết thảm trong chuồng gà bẩn thỉu hôi thối.

Đây cũng là điểm đầu tiên mà các nhà biên kịch muốn thể hiện: thế sự khó lường.

"A Phong, cậu nói thế giới bên ngoài như thế nào?" Nam ba Tiêu Lực ngồi bên cạnh Lâm Trạch, hỏi.

Lâm Trạch nhìn hoàng hôn xa xa, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng không rõ, "Tôi cũng không biết, bất quá nhất định tốt hơn so với trên núi. ”

Tiếu Lực cười nói: "Tôi cũng cảm thấy vậy. ”

Anh ta nói thêm: "A Phong, khi chúng ta lớn lên, cùng nhau rời khỏi đây nhé!"

Lâm Trạch kiên quyết nói: "Một lời đã định!"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, một vầng sáng vây quanh bọn họ, theo ống kính lấy nét, kéo xa, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hai người cõng ánh sáng sóng vai dựa vào nhau.

Một màn này xem như là một cảnh hiếm có.

Một tiếng hét trầm thấp phát ra từ đám đông, Thẩm Kỳ cũng sụp đổ, cậu hoàn toàn tỉnh táo. Đó là Lâm Trạch mà cậu chưa từng thấy qua, tràn đầy sức sống. Tràn đầy sức sống và đôi mắt luôn có ánh sáng không dễ gì dập tắt, chỉ cần xem đoạn phim này cậu bắt đầu chờ mong toàn hướng đi của bộ phim.

Giám chế cũng thảo luận theo: "Lâm Trạch cảm giác kịch không tồi, đem tiểu tử Tiếu Lực này mang theo thật tốt. ”

Nam hai Tiếu Lực, không đúng, chỉ có thể nói là nam ba, là diễn viên mới, nghe nói lúc trước thử vai thử đến hơn năm mươi đoàn làm phim. Khi người đại diện đang tuyệt vọng sắp bỏ cuộc, hoàn toàn mất lòng đã bật khóc ngay tại chỗ vì được đoàn làm phim đạo diễn Trần Thạc nhìn trúng.

Tuy nói nhân vật này kết quả có chút thảm, không xuất hiện nhiều lắm. Nhưng đây cũng là nhân vật trọng yếu xuyên suốt toàn bộ phim, con đường tương lai cũng rộng mở hơn nếu cậu ta diễn tốt nhân vật này.

Đây là một cuộc sống truyền cảm hứng.

"Qua!" Trần Thạc giơ loa lên, "Hôm nay đến đây, kết thúc công việc! ”

Thẩm Kỳ mơ mơ màng màng từ trên ghế đứng dậy, theo phía sau Lâm Trạch đi vào phòng nghỉ, đứng ở một bên nhìn anh tẩy trang, hỏi: "Lâm ca buổi tối muốn ăn gì? ”

Liâm Trạch hoạt động gân cốt, trông rất mệt mỏi: "Đi đến nhà hàng của khách sạn ăn."

Thẩm Kỳ gật gật đầu.

Sau khi hai người trở về khách sạn, Lâm Trạch về phòng nghỉ ngơi trước, Thẩm Kỳ một mình đi giúp anh gọi cơm, đột nhiên nhìn thấy Lục Minh Phong, cậu lên nhiệt tình chào hỏi.

Thẩm Kỳ tò mò hỏi: " Lục ca hôm nay sao anh không đến đoàn làm phim? ”

Lục Minh Phong vẻ mặt thiếu kiên nhẫn trả lời: "Không có cảnh, tôi đi làm gì? ”

Thẩm Kỳ đột nhiên ý thức được bên cạnh còn có một chương trình tạp kỹ, âm thầm đến gần anh nhỏ giọng nhắc nhở: " Lục ca chúng tôi đang quay [Một ngày của trợ lý]. Anh nên... ừm, thu liễm một chút. ”

Lục Minh Phong cả người chấn động, đột nhiên nhìn về phía ống kính. Khi anh quay lại, bộ dáng hung ác vừa rồi sớm đã biến mất không thấy, ngược lại vẻ mặt ôn nhu nói: "Tiểu Thẩm à, cậu có muốn đem về cho Lâm Trạch một ít gà viên này không, rất ngon. ”

Trầm Kỳ không nói gì nhìn tất cả chuyện dang xảy ra, vốn tưởng rằng Lục Minh Phong là một người tàn nhẫn, không nghĩ tới là một con tắc kè hoa.

Cậu cũng giả vờ tiếp nhận, khách khí nói: "Được rồi, cám ơn Lục ca! ”

Hai người cứng rắn tự đạo diễn một vở kịch cơm giúp đỡ lẫn nhau hài hòa thân thiện, từ nhà hàng diễn đến cửa phòng, một đường thông suốt không bị cản trở, mặc cho người khác nhìn cũng phải nói một câu: "Lục Minh Phong thật sự lễ phép. Xem ra quan hệ với Lâm Trạch cũng không tệ lắm. ”

Ha ha, Lần này Thẩm Kỳ rốt cục cũng biết giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của hắn lấy được như thế nào.

Cuộc sống giống như một vở kịch! (toàn dựa vào kỹ năng hôn:))))))

Sau khi tiễn Lục Minh Phong đi, cậu đi tới trước cửa phòng Lâm Trạch, nhìn tổ chương trình không rời không bỏ, Thẩm Kỳ nói: "Đạo diễn, hôm nay đến đây đi, Lâm ca không thích có người quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi. ”

Tổ chương trình cũng mệt mỏi không chịu nổi, từ sáu giờ sáng đến bảy giờ chiều, mang theo máy quay chuyên nghiệp rất nặng nề, còn phải để cả tổ không làm phiền tiến độ quay phim của đoàn làm phim, cẩn thận thu thập tư liệu một ngày, buổi tối cũng như vậy. Nghe cậu nói như vậy, thở dài một hơi, nhanh chóng rút lui.

Thẩm Kỳ gõ cửa, cửa được mở ra, cậu đặt món ăn lên bàn, nói: "Lâm ca, thế nào, có thích ăn không? ”

Lâm Trạch trả lời WeChat, cũng không nhìn về phía cậu, trả lời: "Ừm. ”

Thẩm Kỳ cũng không thèm để ý, cười nói: "Xem ra trí nhớ của tôi cũng không tệ lắm. ”

Lâm Trạch ngước mắt lên: "Cậu cố ý ghi nhớ à? ”

Thẩm Kỳ vội vàng gật đầu, có chút đắc ý: "Đương nhiên! ”

Lâm Trạch hỏi: "Gặp Lục Minh Phong? ”

"Sao anh biết?"

"Cậu ta gửi cho tôi tin nhắn thoại phun tào suốt ba phút."

Anh cũng thật rảnh rỗi mà nghe hết.

Sau khi ăn xong, trợ lý đạo diễn gọi điện thoại, nói rằng bắt đầu từ ngày mai sẽ quay để bắt kịp tiến độ.

Vì Lâm Trạch sắp rời khỏi đoàn trong hai ngày, thời gian cho thuê địa điểm quay bị hạn chế, để đảm bảo tiến độ hoàn thành, quyết định gia tăng cảnh quay Lâm Trạch mỗi ngày.

Chính là nói mọi việc sẽ trở nên bận rộn hơn.

Cậu ngay lập tức nhận được một thời gian biểu mới.

Trong nháy mắt nhìn thấy, cậu có chút khó tin dụi dụi mắt.

Tập hợp lúc 5 giờ sáng!

Tới công chiện luôn! 5 giờ tập hợp nghĩa là khoảng 4:30 họ sẽ đi bộ trên đường thôn, khi bình minh sẽ làm việc, đây là cuộc sống của diễn viên sao?

Sau khi cậu đem tin tức này nói cho Lâm Trạch, phản ứng của đối phương rất bình tĩnh, Thẩm Kỳ yếu đuối hỏi: "Lâm ca, anh không cảm thấy có chút sớm sao? ”

Lâm Trạch lật kịch bản, nói: "Không sao, quen rồi. ”

Anh đã quen rồi, nhưng Thẩm Kỳ là một người mới.

Vì vậy, ngày hôm sau không phải là cậu đánh thức Lâm Trạch, mà là Lâm Trạch đánh thức cậu dậy.

Lợi ích của việc trao đổi thẻ phòng được phản ánh ở đây.

"Thẩm Kỳ!"Lâm Trạch bất đắc dĩ đứng bên giường, nhìn người còn đang ngủ say, lại dùng sức lắc mạnh, "Đứng lên! Đi trễ khấu trừ tiền lương! ”

Hai chữ "Tiền lương" khiến giấc mộng của Thẩm Kỳ trong nháy mắt tan vỡ, cậu từ trên giường bật lên, mê mang ngửa mặt lên nhìn Lâm Trạch, giọng nói dính dính: "Lâm ca, đến giờ rồi sao? ”

Quần áo bay tới trước mặt, Thẩm Kỳ theo bản năng bắt lấy, đồng thời truyền đến thanh âm của Lâm Trạch: "Cách giờ tập hợp năm phút. ”



5 phút!!!

Thẩm Kỳ luống cuống tay chân mặc quần áo, tim đập nhanh tựa như một cái máy bỏng ngô đang hoạt động, cảm giác hoảng sợ đến muộn khiến ngón tay cậu có chút run rẩy.

Lâm Trạch bên ngoài phòng báo giờ: "Còn 3 phút nữa. ”

Người trong phòng vội vàng suýt khóc, cậu hoảng hốt cầm thẻ công tác, túi xách trên lưng tối hôm qua thu dọn xong, kéo cửa chạy như điên ra ngoài, không ngờ bị người ta lập tức túm lấy mũ áo hoodie, cứng rắn dừng xe nửa đường.

"Chạy cái gì?"

Thẩm Kỳ nhanh chóng nói: "Đi thôi! Muộn lắm rồi! ”

Đến muộn trong đoàn làm phim của Trần Thạc là một khái niệm gì, nếu hôm nay Trần Đạo tâm tình tốt, Lâm Trạch có thể bình yên vô sự, nếu không, nhẹ thì chỉ trích bằng lời nói, nặng thì chọn lại diễn viên.

Hậu quả này Trầm Kỳ không chịu nổi!

Từ khách sạn đến đoàn làm phim ít nhất phải mười lăm phút, bây giờ không nắm bắt thời gian còn chờ khi nào!

Lâm Trạch nói: "Nhìn thời gian."

Đại ca à, còn nhìn cái gì nữa! Thời khắc cấp bách như vậy, đương sự vẫn không nhanh không chậm kêu cậu nhìn thời gian.

Dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Trạch, Thẩm Kỳ cũng không còn sức lực chống đỡ, vội vàng lấy điện thoại ra -- 4: 27?

Cậu ngay lập tức thư giãn, có chút nóng nảy sau khi bị lừa: "Anh không phải nói còn ba phút?”

Lâm Trạch nghiêm nghị nói: "Đúng rồi, còn ba phút nửa bốn giờ rưỡi."”

Thẩm Kỳ: Anh được lắm!