Edit by Hà Rockin
Lúc đến nơi quay vừa đúng 5 giờ, Thẩm Kỳ xách ghế xếp, ôm ly nước và khăn lông, theo sát Lâm Trạch.
Bên ngoài, nhân viên làm việc bận rộn khí thế ngất trời, tiếng ai oán cùng tiếng ngáp liên tiếp vang lên, xem ra tất cả mọi người đều có khổ mà không dám nói.
Thẩm Kỳ giống như nhà quê mới lên tò mò quan sát khắp nơi, không chú ý đυ.ng vào lưng Lâm Trạch.
Chạm vào toàn là bắp thịt săn chắc!
Cậu che mũi hơi đỏ, hỏi: "Có chuyện gì vậy, tại sao đột nhiên dừng lại."
"Đến nơi rồi. " Lâm Trạch lấy ly nước từ trong lòng cậu, "Nếu buồn ngủ thì ở đây ngủ một lúc, đừng chạy loạn là được. ”
Thẩm Kỳ ngoan ngoãn gật đầu: "Yên tâm đi! Tôi chắc chắn sẽ theo sát bên anh. ”
Lâm Trạch cười khẽ một tiếng, xoay người vào phòng trang điểm.
Lúc này, người đến nơi quay không nhiều lắm, nhưng có người ngược lại rất nổi bật, Thẩm Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tưởng Thiên Nghệ.
Sáng sớm đã nhìn thấy tra nam, thật xui xẻo.
"Đinh Đông."
Âm thanh quen thuộc này!
Thẩm Kỳ: "Hệ thống! Có phải là mày không? " Lâu rồi không gặp, có chút nhớ!
Trả lời cậu là một anh thanh máy móc rất quen thuộc: "Xin chào, là tôi, ngài đã hoàn thành nâng cấp hệ thống. Trong thời gian ngài được giao nhiệm vụ, đảm bảo sẽ đem lại cho ngài cảm giác thoải mái khi trải nghiệm và cập nhật thêm phần thưởng kỹ năng, rơi ngẫu nhiên khi làm nhiệm vụ."
"Một lần nữa, xin thông báo cho ngài tình trạng các video, tổng cộng là 206.000 (gốc: 20,6 vạn). Video xếp hạng đầu tiên là [Bá tổng khiêng vai], tiếp theo là [Đêm khuya ở chung một phòng], xin vui lòng tiếp tục nỗ lực."
Hệ thống này thực sự là một bậc thầy đặt tên.
Thẩm Kỳ có chút nghi ngờ: "Làm thế nào để mày chọn video phát hành?"
Sau một hồi im lặng, đáp: "Theo thẩm mỹ cá nhân và định hướng phổ biến công cộng."
"Tại hạ phải nhắc nhở ngài, điểm sinh mệnh hiện tại chỉ còn ba ngày, tiến độ hết sức chậm chạp. Hiện tại, ngài có 200% xác suất không thể hoàn thành nhiệm vụ, xin ngài đến gần đối tác nhất có thể, có lẽ sẽ có cơ hội nhận được điểm thưởng."
Thẩm Kỳ nghĩ, đến gần cộng sự? Chẳng lẽ muốn cậu mỗi thời khắc đều giống như một keo dính chuột dính vào Lâm Trạch sao?
Hệ thống: "Có thể hiểu như vậy."
Đậu moè! Thật sự không biết xấu hổ tới mức nào mới làm được việc này!
Bây giờ là 206.000, cần 99.784.000( gốc: 9978,4 vạn) để hoàn thành nhiệm vụ. Dựa theo tiến độ 100.000 một tuần, cậu sẽ mất ít nhất 997 tuần để hoàn thành.
Tuần 997 là... 6979 ngày, trong khi một năm là 365 ngày. (tính sương sương hơn 19 năm)
Cái lùm mía!!
Làm sao để hoàn thành nhiệm vụ này đây! Thật coi cậu là Tôn Ngộ Không Tề Thiên Đại Thánh biết phân thân thuật. Đợi đến khi cậu hoàn thành nhiệm vụ, xương cốt đều hoá thành tro!
Âm thanh nhắc nhở WeChat -
[Tưởng Thiên Nghệ yêu cầu trở thành bạn tốt. ]
Và đính kèm: [Đến nhà vệ sinh, có chuyện cần nói với em.]
Thẩm Kỳ im lặng, cùng tra nam thì có cái gì để nói. Cậu trả lời: [Có cái gì thì nói thẳng, không đi được.]
Đối phương trả lời sau vài giây: [Thêm bạn rồi nói sau. ]
Thêm WeChat của tra nam có ích lợi gì, chờ hắn tới quấy rối sao?
Thẩm Kỳ trả lời: [Vậy thì đừng nói nữa.]
Bên kia không còn gửi tin nhắn.
Đợi đến khi cậu lại nhận được tin tức của Tưởng Thiên Nghệ, đó là ngày liên hoan phim cuối tuần.
[Em sẽ hối hận nếu không kết bạn với tôi.]
Hối hận cái rắm! Kết bạn với hắn ta mới hối hận đấy!
Thẩm Kỳ tự động lọc người này ra, sự chú ý của cậu toàn bộ tập trung vào Lâm Trạch.
Từ lúc máy bay hạ cánh, Thẩm Kỳ bắt đầu tập trung cao độ, đầu tiên là đến khách sạn được chỉ định chính thức, sau khi gặp Lý Nghiên, vội vàng đi đến địa điểm xác nhận quy trình với người phụ trách, ghi lại chỗ đậu xe, xác nhận lộ trình đi thảm đỏ. Xuất hiện lần thứ hai là cùng MC đi thảm đỏ, sau đó trả lời câu hỏi do MC đặt ra.
Thẩm Kỳ nhìn bảng câu hỏi, cảm thấy có chút quen mắt.
Tuyệt, mấy ngày trước không phải cậu giúp Lâm Trạch viết ra mấy câu trả lời này sao?
Đợi đến khi Thẩm Kỳ mang theo một đống giấy tờ trở về khách sạn, bầu không khí rõ ràng bất thường.
Trong phòng khách sạn, hơn chục tờ giấy vứt trên bàn nhỏ.
Phía trên viết chữ rậm rạp, Lý Nghiên nhìn thấy mê mê man man, có chút khó thở, cô hít sâu vài lần, nhìn Thẩm Kỳ cuộn tròn trên ghế, nói: "Tiểu Thẩm à, tôi thật sự là phục cậu, để cậu viết, cậu cũng không cần viết nhiều như vậy! ”
"Em, em biết. " Thẩm Kỳ vẻ mặt ủy khuất, cảm thụ được khí phách hực hực ẩn giấu của Lý Nghiên, gọng nói càng ngày càng không có sức lực, "Nhưng em viết đều là chân tình thật cảm..."
Được rồi, quá nghiêm túc cũng không phải là chuyện tốt.
Lý Nghiên suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy, A Trạch cậu cũng không cần học thuộc, muốn nói cái gì thì nói đi. Dù sao cũng không có gì phải giấu giếm bọn họ. ”
Thẩm Kỳ rụt vào góc làm con rùa rụt đầu, cậu có dự cảm, nếu như cậu tiến thêm một bước, thì sẽ trở thành con rùa nướng than.
Đây đâu phải là phòng nghỉ, đây rõ ràng là hiện trường lúng túng quy mô lớn.
Tối hôm đó, khán giả ngồi đầy khán phòng, #Liên hoan Kim Sơn# từ sớm đã treo trên hotsearch, nhiệt độ không giảm, còn có ý tăng vọt. Official weibo phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, phòng phát sóng trực tiếp nhân khí giống như khinh khí cầu bay lên không trung, trong nháy mắt đột phá mấy chục triệu.
Không khó để thấy rằng sự chú ý của người ngoài giới đối với người nhận thưởng là rất cao.
Đoàn người Lâm Trạch đã đến hiện trường sớm bằng xe riêng, thảm đỏ xếp một hàng dài, một lát sẽ có nhân viên chuyên nghiệp mở cửa xe, vì thế Thẩm Kỳ không có lý do gì để ở lại, đi theo đại bộ phận người đến hội trường chờ đợi.
Cậu ngồi trong phòng chờ với bộ lễ phục nội trảng và lễ phục dự phòng xem tình hình thảm đỏ thông qua một chiếc TV nhỏ trong nhà.
Sự kiện quy mô lớn này không chỉ là một tập hợp hơn một nửa ngành công nghiệp giải trí, mà còn là nơi tụ tập nóng bỏng của các phóng viên yêu ma quỷ quái. Thẩm Kỳ đợi hơn một tiếng đồng hồ mới nhìn thấy ông chủ nhà mình.
Lâm Trạch là người cuối cùng áp trục xuất hiện, bộ âu phục màu đen cao cấp cộng với áo sơ mi có hoa văn châu Âu trên cổ áo, được ủi tỉ mỉ. Dùng lãnh diễm quý công tử để hình dung là cực kỳ chính xác.
Thẩm Kỳ nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch trên màn hình, không hiểu sao, nghĩ đến một lát là có thể nhìn thấy chân thân, cậu có một tia mừng rỡ, tựa như có thể đến gần vị thần chỉ có thể nhìn xa kia.
Tiếp theo là lời chào chính thức, Lâm Trạch xử lý rất tốt, có thể nói là hoàn mỹ. Anh đem khiêm tốn cùng lễ phép dung hợp rất xuất sắc, thật sự chính là công tử suất thân từ danh môn vọng tộc.
Sau khi thảm đỏ kết thúc, Lâm Trạch thay xong lễ phục nội tràng (*), Thẩm Kỳ quả thực sắp bị mê hoặc.
(*) theo ý hiểu của mình thì đi thảm đỏ là 1 bộ, bộ khi ngồi hội trường là 1 bộ khác nữa.
Đơn giản một thân màu đen.
Rất có phong phạm của bá đạo tổng tài.
Người đàn ông này, thực sự thích hợp để mặc trang phục trang trọng!
Hãy thử hỏi ai có thể thoát khỏi sự quyến rũ của một người đàn ông đẹp như vậy!
Tại thời điểm này, đạo diễn phát loa: "Đếm ngược năm phút, xin vui lòng chuẩn bị. ”
Màn hình trực tiếp bắt đầu phát quảng cáo của đối tác.
Thẩm Kỳ đứng bên cạnh Lâm Trạch, cậu cẩn thận quan sát một phen.
Lâm Trạch chú ý tới ánh mắt của cậu, khẽ cười nói: "Nhìn cái gì? ”
Thẩm Kỳ không suy nghĩ: "Nhìn anh đẹp lắm." Cuối cùng, cậu nói thêm: "Một ngày quan trọng như vậy không nên phạm sai lầm."
"Vậy cậu có thích không?"
Thẩm Kỳ chớp chớp mắt: "Thích! " Ai mà không thích chớ?
Trước khi khách mời bước vào chỗ ngồi, cậu lại cẩn thận giật cánh tay Lâm Trạch, nhỏ giọng hỏi: "Lâm ca, anh chuẩn bị thế nào rồi? ”
Hiện trường đã sớm đầy ắp cả người, trên màn hình lớn đang phát quảng cáo thương hiệu, tiếng la hét từ khán giả tuỳ thời xuất hiện.
Lâm Trạch nghiêng người, hơi cúi đầu, Thẩm Kỳ cho rằng anh không nghe thấy, đến gần một chút, lặp lại một lần nữa.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, giọng nói từ tính lại trầm thấp chảy vào trong tai cậu. "Cậu khẩn trương cái gì? ”
"Tôi hỏi bản thảo của anh thế nào rồi?" Thẩm Kỳ nói thẳng một chút.
Thẩm Kỳ cũng không tính là thấp, bất quá so với anh lại thấp hơn một cái đầu. Sao lại sinh ra loại cảm giác học sinh tiểu học nhìn lên học sinh trung học?
Lúc này đài phát thanh truyền đếm ngược, Thẩm Kỳ cũng không hỏi thêm, vỗ vỗ vai anh cỗ vũ, chọc tức nói: "Lâm ca đừng khẩn trương! Có chuyện gọi tôi, anh chắc chắn là nam chính xuất sắc nhất! ”
Ánh mắt Lâm Trạch ý vị thâm trường nhìn cậu một cái, "Vậy thì cảm ơn cậu. ”
Thẩm Kỳ nhìn anh ngồi vào ghế, vẻ mặt, động tác đó, hiền lành như mẹ, trầm mặc như ba, đáp lại lời chào hỏi lạnh lùng và ấm áp của người thân và bạn bè, một người đóng vai như một nhóm!
Để nói rằng trong các sự kiện lớn, tất cả các ngôi sao sợ nhất là xuất hiện lỗi, chẳng hạn như đυ.ng hàng, chưa kéo khoá, quên lời, không kịp phản ứng, điều cấm kỵ nhất là đến muộn.
Nửa đầu đã diễn ra rất suôn sẻ, một số người đã được trao giải thưởng, một số người vẫn còn lo lắng và phấn khích.
Khi nghỉ ngơi giữa giờ, tai nạn vẫn xảy ra.
Chỉ thấy một người mới ngồi bên cạnh Lâm Trạch cầm lấy bình nước, rất không tự nhiên nhìn xung quanh, sau đó dùng diễn xuất kém cỏi của hắn đổ nửa bình nước lên người Lâm Trạch.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Kỳ cảm giác hô hấp của mình sắp ngừng lại, đồng thời nhận được chỉ thị của Lý Nghiên, bảo cậu vội vàng, hỏa tốc cầm đồ dự phòng xuất hiện trong phòng nghỉ.
Thẩm Kỳ một khắc cũng không dám chậm trễ, nhìn thời gian, cách công bố giải nam chính xuất sắc nhất còn năm phút nữa, Lâm Trạch là người được đề cử, ống kính nhất định không thể thiếu, nếu không có trên ghế ngồi, phỏng chừng sẽ bị phun thành "đùa giỡn lớn", "không tôn trọng giải thưởng này", "Xem thường liên hoan truyền hình" BALABALA...
Nhảy vào sông Hoàng Hà không thể rửa sạch!
Thẩm Kỳ nhìn thoáng qua tình huống trang phục, cũng may, chỉ cần thay áo sơ mi và cà vạt, áo khoác ngược lại thoát khỏi một kiếp nạn.
Để tiết kiệm thời gian, bọn họ dứt khoát đi đến nhà vệ sinh gần nhất thay đổi, Lâm Trạch không nhanh không chậm cài nút, nhìn Thẩm Kỳ ở một bên sốt ruột, lại nhìn một cái thời gian, còn có ba phút nữa.
Lâm lão đại, có thể nắm chặt thời gian không!
Thẩm Kỳ nhắm mắt lại, cậu cũng không quan tâm đến cái gì nữa, trong lòng nắm chắc, cầm lấy cà vạt bên cạnh, vội vàng nói: "Lâm ca, thất lễ! ”
Lâm Trạch không rõ nguyên nhân nhìn cậu.
Một giây sau, Thẩm Kỳ bỗng nhiên đến gần khiến anh theo bản năng ngửa ra sau, ngược lại bị cà vạt treo cổ kéo về phía trước, anh có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt đột nhiên đến gần, không nghĩ tới Thẩm Kỳ sẽ giúp anh buộc cà vạt.
Trong nháy mắt hô hấp giao hòa, Thẩm Kỳ rõ ràng cảm giác tim đập nhanh hơn. Cảnh tượng này, bầu không khí này...có hơi mập mờ.
Cậu thuần phục thắt cà vạt, ra vẻ chuyên gia: "Được rồi, hoàn hảo!" Nhanh chóng đẩy Lâm Trạch còn chưa bình tĩnh lại.
Một trận thao tác mạnh mẽ như hổ, thực tế nội tâm lại sợ hãi con chuột.
Lý Nghiên ở xa xa cũng nhận ra sự thay đổi của Lâm Trạch, gửi tin nhắn khen ngợi.
Âm thanh hệ thống cũng đúng lúc vang lên: "Video đã được phát hành. Nhiệm vụ hoàn thành. Điểm sinh mệnh: 13 ngày. ”
Cuối cùng, thêm một câu: "Ngài đã làm rất tốt, video này có khả năng nhận được nhiều lượt thích."
Thẩm Kỳ vừa vui vừa lo lắng, cảm khái nói: Cái đạo đức nghề nghiệp chết tiệt này!