Sơ Tâm Chưa Dứt

Chương 26: Nhân trường cửu

“Thϊếp từng giúp chàng rồi.” Triệu Kiến Lung kẹp chặt hai chân lại, nàng cảm nhận được quần đã ẩm ướt rồi, rõ ràng rất muốn nhưng còn có nhiều băn khoăn lo lắng.

Bàn tay đặt ở lưng nàng trượt xuống đến mông, dùng lực bóp vài cái da thịt hồng hào, sau đó đút vào rãnh ở mông. “Ta muốn dùng nơi này.” Ngón tay hắn vân vê vào đóa hoa cúc nhỏ vẫn chưa gặp qua sự đời, ở bên ngoài rình ngó.

“Không muốn.” Triệu Kiến Lung cảm giác dơ muốn chết, vạn phần không muốn mà vùng vẫy.

Trầm Nguyệt để mặc nàng kéo cánh tay đi, chớp mắt liền đút vào phía trước của nàng, lòng bàn tay toàn là dịch thể, lớp vải mỏng đều bị ướt đẫm rồi. Phu nhân của nàng thì ra là một người em bé, có điều lúc trước chỉ không thích hắn mà thôi.

Ngón cái chuẩn xác tìm đến châu hoa, mạnh mẽ ấn một cái, ngón giữa thuận thế đút vào bên trong. “Aaaa….” Triệu Kiến Lung mất khống chế kêu lên một tiếng, động tác xô đẩy không chịu thua kém lại biến thành ôm lấy cánh tay hắn. Lúc hắn rút ra đút vào thì hai chân tự động tách ra, nàng cắn lấy y phục trên vai hắn, vì đó mà điên cuồng.

Cánh tay Trầm Nguyệt ôm lấy nâng eo nàng lên ngậm chặt lấy một bên ngực, dụ dỗ nàng: “Lung Lung, nàng cũng giúp ta đi.”

Triệu Kiến Lung bị kɧoáı ©ảʍ cực mạnh công kích, không có tâm tư quan tâm hắn. Trong đầu dường như mất đi tư tưởng, toàn bộ đặt lên sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên người hắn. “Ưm…..”

Chính vào lúc nàng sắp lên đến đỉnh thì Trầm Nguyệt rút tay ra, nâng mặt

nàng lên hôn kịch liệt, nắn bóp lấy bầu ngực nàng. Sau khi hôn xong thì đột nhiên nhìn nàng chăm chú.

Triệu Kiến Lung đáng thương bị bỡn cợt đến vô lực nhìn hắn, kéo tay hắn để ở nơi tư mật nhất của thiếu nữ. “Thϊếp muốn…..”

Trầm Nguyệt chỉ hờ hững bóp lấy bầu ngực nàng, nhắm mắt làm ngơ.

“Phu quân….” Nàng chủ động thẳng ngực lên, đưa bộ ngực đến tay hắn. Nhìn thấy Trầm Nguyệt không có động tĩnh gì nàng vội vàng nhảy lên người hắn, cởϊ qυầи ra, năm lấy khúc thịt to lớn nhét vào thân thể.

Trầm Nguyệt nắm chặt eo nàng, “Phu nhân đừng vội, đừng làm tổn thương đến con.”

Triệu Kiến Lung lúc này mới tỉnh ngộ vội dừng lại. Trầm Nguyệt để nàng ngồi lên đùi mình, đối mặt với hoa huyệt đang ẩm ướt của nàng. Nhìn một lát sau đó đưa lưỡi ra liếʍ lấy cánh hoa. “Ưm….” Triệu Kiến Lung thoải mái ngân nga.

Trầm Nguyệt nhẹ nhàng quét qua cánh hoa của nàng, ngón tay vân vê lớp da bên ngoài hoa đế, lộ ra lớp thịt cất giấu bên trong, lưỡi liền tiến lên. “Aaaa….” Thân thể Triệu Kiến Lung mềm nhũn đi, bất động dựa vào phần bụng của hắn.

Hai ngón tay đút sâu vào huyệt động của nàng, lưỡi của hắn theo tiết tấu trêu chọc bên trong, toàn bộ tinh thần đều dùng vào việc trêu ghẹo hoa đế mẫn cảm kia, không đến một khắc Triệu Kiến Lung liền lên cao trào, mạnh mẽ phát ra hoa triều.

Trầm Nguyệt ngẩng đầu nhìn người con gái đang nhắm mắt hưởng thụ, miệng thì mở ra ngân nga rêи ɾỉ đang bò trên đám cỏ của hắn, nhưng không nhìn đến dục vật đã sớm cương cứng, không nhịn được có chút thất vọng.

Hắn nắm lấy khúc thịt cứng ngắc đưa qua đưa lại trước miệng nàng,những dịch thể trong suốt khát khao khó nhẫn nhịn phun ra như son vậy, toàn bộ thoa lên cánh môi hồng của nàng, ánh lên một tầng trơn bóng.

Trong miệng bất chợt có một khúc thịt thô lỗ cui vào nàng liền không vừa lòng mở mắt ra, mở mắt lại nhìn thấy dục vật đang ở ngay trước mắt, nhất thời mặt ngơ ngác.

“Phu nhân….” Trầm Nguyệt kêu lên.

Triệu Kiến Lung ngơ ngác một hồi nhớ đến hắn tốt như thế nào liền có tâm tư muốn hồi đáp. Cuối cùng ngại ngùng cúi đầu xuống liếʍ đầu chuông một lát. Mặn mặn, dính dính, còn có mùi nồng đậm nhưng không hề khó ngửi, nhớ đến cảm giác nó vùi mình trong cơ thể, huyệt nhỏ bất giác lại co thắt lại.

Cái lưỡi dẻo dai và huyệt nhỏ là không giống nhau, tốc độ, phản ứng nhanh hơn làm Trầm Nguyệt sướиɠ rơn lên. Hắn cho rằng hôm nay sẽ thất vọng rồi, nhưng không ngờ lại có sự bất ngờ này. “Ngậm lấy nó…. Đúng…. Liếʍ….”

Triệu Kiến Lung thuận theo sự phân phó của hắn, từng chút từng chút hành động, nhét khúc thịt đang căng cứng nóng hổi vào miệng, cũng chỉ nhét được một nửa mà thôi.

Trầm Nguyệt biết được kích cỡ khác biệt quá lớn nên không ép buộc nàng, “Lung Lung ngoan, dùng tay bóp phía sau của nó, tiếp tục liếʍ.” Nói tiếp liền chậm rãi ngồi dậy.

Rõ ràng là đang làm hắn vui bản thân lại giống như bị ma lực ám, huyệt nhỏ cũng chảy ra dịch thủy động tình. Trầm Nguyệt đều nhìn thấy hết, ngón tay vòng qua cánh hoa của nàng, kéo dịch hoa đang chảy ra nơi cánh hoa. Hắn không thuần thục tách cánh hoa ra, lộ ra huyệt hoa đang co thắt, đầu lưỡi lại tiến vào.

“Ngô….” Bờ mông mềm mại vì sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà run lên, Triệu Kiến Lung mềm nhũn nằm lên người hắn, miệng nhỏ ngậm lấy khúc thịt của hắn, lại quên mất hành động của lưỡi.

Theo sự chuyển động nhanh của thân thể nàng hoàn toàn biến thành nước, vẫn có nghị lực ngậm lấy vật thô to của hắn, nước bọt theo đó rơi xuống phần bụng của hắn.

Sau khi nàng lên cao trào một lần nữa bởi vì đang mang thai nên Trầm Nguyệt không trêu ghẹo quá trớn, quay người nàng lại, quỳ xuống đưa vào miệng nàng. Nhớ đến cảm giác dung sướиɠ khi đưa vào lại thêm sựu cố gắng của người con gái dưới thân Trầm Nguyệt rất nhanh thì tiết ra.

Có thể vì mang thai nên thời gian nghỉ ngơi của Triệu Kiến Lung loạn lên, buổi trưa nàng không kìm được sẽ ngủ một lát. Nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, tỉnh dậy thì phát hiện người bên cạnh không có ở đó, nàng có chút thất vọng sờ lấy gối, có chút nghi hoặc không biết lúc nãy có phải là một giấc mơ không.

Khí trời mùa xuân vẫn còn lạnh, nàng khoác y phục lên rồi đi ra ngoài.

Có người phía sau chặn nàng lại, đó là cái ôm quen thuộc. “Phu nhân, mặc y phục đàng hoàng rồi chúng ta đi dạo.”

Triệu Kiến Lung nghi hoặc bị Trầm Nguyệt đưa đến địa lao, trong lan can được làm bắt sắt có hai người tứ chi bọn họ bị cột bằng sắt treo lên trên tường.

Trầm Nguyệt đưa ánh lửa đến gần, hai người bên trong áo quần tả tơi, da toàn thân không có nơi nào không bị thương, đầu tóc rối loạn, lộ ra gương mặt dính toàn máu, khó có thể nhận ra.

Triệu Kiến Lung cảm thấy rất tàn nhẫn, l*иg ngực cuồn cuộn lên, quỳ xuống nôn không ngừng.

Trầm Nguyệt quên mất nàng đang mang thai, vội vàng đưa nàng ra, vỗ vai dìu nàng. “Đều trách ta hồ đồ.”

Triệu Kiến Lung đón lấy nước ấm từ hắn uống một ngụm, một lát sau mới bình thường trở lại, hỏi: “Bọn họ là ai?”

“Hai người còn lại của Huyết U Tông.”

“Chàng dùng hình với bọn họ sao?” Mặc dù nói hai tên này chết cũng không tiếc nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Kiến Lung nhìn thấy Trầm Nguyệt tàn nhẫn như vậy.

“Ta cột tay bọn chúng vào ngựa sau đó kéo lê chúng đến Tường Chi.” Trầm Nguyệt không hề dao động, thật ra nếu như hắn thật sự ra tay thì hai người này sợ là sẽ đau đớn gấp trăm lần. Hắn vốn dĩ muốn để nàng xử lý bọn chúng nhưng lần này không cần nữa.

Hắn tốt nhất nên trị thương,sau khi có hắn thì cái bóng bị bọn Huyết U Tông hãm hại càng ngày càng ít, nhạt hòa đến mức không nói đến cũng không nhớ ra được.

Nhìn thấy Huyết U Tông bị giáo huấn thảm như vậy nàng đột nhiên nhớ đến Tả Hoan lần cuối cùng Trầm Nguyệt bảo Hạ hộ pháp đi giáo huấn hắn, Tả Hoan bây giờ có thảm như vậy không?

“Phu quân….” Nàng bất an ôm lấy mặt hắn.

Trầm Nguyệt đỡ nàng đến ngồi xuống, “Hửm?”

“Cái mà….” Triệu Kiến Lung khó mở lời.

“Nói đi.” Trầm Nguyệt ngồi xuống sau lưng nàng.

“Thϊếp muốn hỏi một chút…. Tả Hoan huynh ấy….” Triệu Kiến Lung quay người nhìn hắn. “Hạ hộ pháp có phải cũng giáo huấn huynh ấy như vậy?”

“Ta lúc nãy đến chỗ của Hạ hộ pháp nhưng không hề nhắc đến chuyện này, lần sau sẽ nói cho nàng biết.”

Trầm Nguyệt hai ngón tay kẹp lấy cằm nàng, cười nói: “Rất lo lắng cho hắn, vậy ta lập tức đi hỏi.”

“Không phải.”

“Không hỏi cái khác nhưng chuyện này ta phải đặc biệt hỏi rồi.”

Triệu Kiến Lung có dự cảm không tốt, nàng lờ mờ biết được chuyện gì rồi, “A?” Định giả ngốc đứng dậy lại bị hắn ôm đi rất nhanh.

“Hạ hộ pháp nói sau khi có thai ba tháng có thể làm chuyện chăn gối bình thường. có điều không thể quá kịch liệt.”

“Thϊếp không tin, để thϊếp đi hỏi…”

“Thử thì sẽ biết thôi.”

-------------------------Hoàn chính văn.------------------------