Sơ Tâm Chưa Dứt

Chương 20: Tỉnh mộng

“A Nguyệt, ta biết rồi!”

Trầm Nguyệt cách nàng chỉ một bước liền nghe thấy tiếng nàng nói, trong lòng lo lắng, cho rằng nàng đã phát hiện được ý đồ của hắn.

Giống như tâm linh tương thông vậy, nàng quay người lại, hai tay tìm kiếm phía trước, hắn không biết vì kinh sợ hay chờ mong mà đứng lại, không hề trốn tránh.

Triệu Kiến Lung mò được áo ngoài của hắn, vội vàng nắm lấy. “Chàng muốn chơi trốn tìm với ta sao? Ta bắt được chàng rồi.”

Nàng có hơi kích động, đá đυ.ng đến sợi dây thừng trên mặt đất, xém chút nữa là té ngã, cuối cùng ôm được hắn. Đợi đến lúc đứng vững lại không hề buông ra, nàng thích sự ấm áp và mùi cơ thể hắn, trong bóng tối tiếp thêm sức mạnh cho nàng, đến mặt đều dán lên ngực hắn rồi. Có thể đây là lần cuối trong ngày dựa dẫm hắn rồi, chính trong lúc này hắn lại rời xa nàng. Nàng không nỡ rời hắn lại kêu tên hắn: “A Nguyệt….”

“Chàng đêm nay đừng đi nữa.”

Câu nói này giống như bỏ một viên đá vào mặt hồ phẳng lặng, sóng nổi lên không dứt, Trầm Nguyệt tỉnh giấc mộng, kích động ôm lại nàng, nói: “Không đi nữa….”

Một khắc trước mây đen phủ đầy, một khắc sau ánh sáng vạn dặm. Trái tim hắn trước giờ đều buộc trên người nàng, chìm chìm nổi nổi, lúc vui lúc buồn.

Trầm Nguyệt thương tiếc sờ lên da thịt mềm mại nơi cổ nàng, vén tóc nàng ra sau lưng, giống như có được bảo bối, nâng niu gương mặt nàng, động tình khó nén được hôn tới tấp, hôn vội vã, hôn đến nóng rực, hôn đến trầm luân….

Trầm Nguyệt giống như thân trong biển lửa, chỉ nghĩ đến muốn buông thả theo du͙© vọиɠ trong lòng. Tay trượt xuống dưới, ôm trọn một bên đầy đặn của nàng, cứng rắn dán lên bụng nàng.

Triệu Kiến Lung giống như lúc trước bị hôn tới tấp, thậm chí bị ôm đến giường cũng không hề hay biết, trong đêm tối cảm quan rất nhạy cảm, nàng cảm nhận rõ ràng bàn tay hắn lướt trên cơ thể làm nàng tê dại đi, chút cử động mềm yếu từ chối của nàng cho dù hắn biết vẫn cố ý hành động tiếp.

Đai lưng được cởi ra, y phục cởi ra một nửa, bàn tay hắn không còn phải vật lộn với y phục nữa, trực tiếp rờ lên thân thể mềm mại của nàng. Cánh môi nóng liếʍ nhẹ lên vành tai nàng, đầu lưỡi quét đến mỗi vị trí đi qua. Triệu Kiến Lung non nớt không có sức kháng cự lại sự trêu ghẹo của hắn, có lẽ tình ý đã vượt qua sự nghi kị, không màng đến nữa mà dây dưa đến triền miên.

“Ưm…. A Nguyệt…” với lúc trước không giống nhau, nàng không có nhiều nhẫn nại mà rên lên, dùng âm thanh thân mật kêu tên hắn. Thân thể dễ dàng tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm, cũng chỉ là vì người bên cạnh là hắn.

Nàng là mỹ vị hắn chờ đợi đã lâu, nếu như nàng nguyện ý, Trầm Nguyệt càng không muốn dừng lại. Hắn cấp bách nghĩ muốn in những dấu vết không thể phai mờ trên thân thể nàng, thật không ngờ nàng là người trong lòng hắn, cho dù là đời này hay là kiếp trước, là tình yêu trong lòng hắn.

Hắn mυ'ŧ khắp người nàng, cắи ʍút̼ mỗi tấc da thịt, hôn sâu như vậy, cảm giác có chút đau đớn mang theo kɧoáı ©ảʍ, “Đau….” Không thể lí giải cảm giác kì dị bây giờ, nàng chỉ có thể tin tưởng giao bản thân cho hắn.

Trầm Nguyệt ép hai vυ' lại với nhau, vùi đầu vào đó, miệng ngậm lấy mảng thịt mềm mại, đầu lưỡi nghịch hai nụ hoa.

Trên giường chỉ nghe thấy tiếng nàng rêи ɾỉ, và nghe tiếng thở hổn hển của hai người. Lớp y phục cuối cùng của hai người cũng bị cởi ra không biết từ lúc nào, da thịt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán chặt vào nhau.

Phần thân thể Trầm Nguyệt đưa vào giữa hai đùi nàng, vừa rờ đến là một mảng ẩm ướt. Nơi tư mật nhất của người con gái bị xâm phạm, Triệu Kiến Lung còn sót lại chút lí trí mở to mắt ra, nhưng trong đếm tối không thể nhìn thấy gương mặt hắn , trong lòng có chút hoảng loạn. “A Nguyệt…..” nàng đưa tay ra rờ đến thân thể hắn, những vết sẹo lồi lỗi trên da thịt xác nhận là hắn, nàng không lâu về trước đã sờ qua.

Trầm Nguyệt bị nàng sờ đến thở không đều, hạ bộ sớm đã dâng trào. Hắn cầm lấy tay nàng, mỗi ngón tay đều ngậm vào miệng. Tay của nàng không mềm mại giống như tay của tiểu thư đài các, ngược lại bởi vì luyện kiếm mà có những vết chai nhỏ, nhưng lưỡi của Trầm Nguyệt vẫn kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong lòng bàn tay nàng, không để sót tấc da nào.

Triệu Kiến Lung chỉ cảm giác khí nóng đã thông lên não, những vị trí từ cổ trở lên đang nóng rực, thử rút tay về nhưng không được. Trong lúc thanh tỉnh nhìn cảnh ái muội thế này trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Ách…..” ngón tay “nghịch ngợm” của Trầm Nguyệt trượt xuống khóm hoa của nàng, trên dưới ma sát cánh hoa của nàng, loại kɧoáı ©ảʍ này thật mãnh liệt. “A Nguyệt….” lúc này nàng đang rất lờ mờ, vô lực kêu tên hắn.

Thân thể Trầm Nguyệt cẩn mật ép nàng xuống, động tác ở tay không dừng. “Lung Lung, ta muốn nàng…” Hắn vừa hôn tai nàng vừa nói, cùng lúc tách chân nàng ra, ngón tay linh hoạt bắt đầu tiến công vào đóa hoa của nàng.

“Aaaaa…..” âm thanh của Triệu Kiến Lung kêu lên có chút lạc giọng, nàng không thể chịu đựng nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội như vậy, thân thể lúc này lộng lẫy giống như đóa hoa lần đầu tiên nở rộ, tỏa ra hương thơm mê người.

Thân thể Trầm Nguyệt lùi ra, cúi đầu dùng miệng ngậm lấy cả hoa hộ của nàng, nuốt xuống một làn sóng lớn sương hoa ngọt ngào, ngón tay cùng lúc chọc ghẹo đế hoa sớm đã không chịu nổi sự công kích kia. Sự nhiệt tình của nàng vượt qua dự liệu của hắn, lúc trước trừ phi dùng thuốc, nếu không cho dù đầy đủ tất cả các bước nàng cũng sẽ không ra nhiều nước như vậy.

“Không được, thϊếp muốn……. A Nguyệt…..” Cao trào lần đầu tiên trong cuộc đời Triệu Kiến Lung lại đến nhanh như vậy, nàng hoảng loạn muốn né tránh nhưng chân bị hắn ép đến mở rộng ra hơn, dao động đến lộ ra tâm hoa mặc cho hắn chiếm lấy, “Thả thϊếp ra…. Có thể thϊếp muốn đi vệ….” nàng ríu rít kêu lên, vội vàng đến mức sắp khóc.

Nhưng theo dòng kɧoáı ©ảʍ dâng cao thân thể nàng trở nên vô lực, cuối cùng dưới sự trêu ghẹo của Trầm Nguyệt đạt đến đỉnh điểm.

Trầm Nguyệt bị da^ʍ thuỷ của nàng phun đầy mặt nhưng không hề để ý. Sự sung sướиɠ của nàng là niềm vui của hắn, hi vọng ngày sau việc giường chiếu chỉ có ấm áp mà không có đau khổ. Hắn thẳng người lên, kéo người con gái đang vô lực mềm yếu lên ôm vào lòng mà hôn.

Trong đầu Triệu Kiến Lung vẫn chưa thoát ra được, tư duy có chút trống trải, lại thêm thân thể không có chút sức lực nào, miệng nhỏ mở ra mặc cho lưỡi hắn đi vào, khó khăn nuốt xuống nước bọt của hắn. Nước bọt của hắn có chút mùi vị kì lạ, nàng không hề biết đó chính là da^ʍ thuỷ của mình. Bởi vì cái hôn đúng lúc của Trầm Nguyệt làm nàng tạm quên đi sự xấu hổ lúc nãy.

Thân thể nàng ngả vào lòng hắn, giữa hai chân còn kẹp một khúc gậy to lớn nóng bỏng đang ma sát với đóa hoa của nàng. Trầm Nguyệt một tay ôm eo nàng, một tay vê nặn đôi gò bồng đảo của nàng, hai người say sưa hôn đến phát ra âm thanh kiều mị.

Cây gậy xấu xa đó đang câu dẫn nàng, lại thêm có cái hôn nóng bỏng tiếp sức, nàng chỉ cảm thấy trong huyệt hoa đang trống rỗng như kim chích, khó chịu quá. “A Nguyệt….. Thϊếp khó chịu….”

“Phải không?” Trầm Nguyệt cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ, cổ họng phát ra âm thanh hạ thấp có chút nghi ngờ. Hắn còn tưởng rằng sau này phải sống cuộc sống tu thân khổ hạnh, kết quả thân thể nàng dường như tiếp nhận hắn.

“Ưm….” nàng uốn éo thân thể, hai chân kẹp chặt lấy cây gậy của hắn hơn.

“Là ở đây sao?” hắn thở dốc hỏi, ngón tay di chuyển trên khóm hoa của nàng.

Triệu Kiến Lung không có mặt mũi để trả lời, chỉ vùi đầu vào ngực hắn. Nội tâm muốn ngăn cản, thân thể lại vui sướиɠ cực độ, nàng cắn môi kìm nén sự ngại ngùng, hoàn toàn muốn dâng hiến bản thân.

Hắn tách chân nàng ra, ngón tay trượt trên cánh hoa vài lần, nghe thấy tiếng kêu của nàng, ngón tay muốn yên tâm tiếp cận huyệt nhỏ. Từng chút từng chút đi vào, chỉ cảm thấy bên trong của nàng dường như ôm lấy ngón tay triền miền không buông, vừa đi vào liền rất khó cử động. “Lung Lung, chật quá….” Nói xong du͙© vọиɠ dưới hạ bộ của hắn càng căng ra hơn.

Hắn hận một nỗi bây giờ, ngay lập tức để hai người hòa vào nhau, nhưng nơi ấy của nàng thực sự quá nhỏ. Nhớ lần đầu cường bạo nàng, nàng ngoài sự không hợp tác ra cũng bởi vì hắn còn quá non nót nên không giữ được chừng mực hoan ái, kết quả đã làm rách nơi huyệt hoa mềm yếu của nàng.

Nghĩ đến đây hắn càng thương xót nàng, không muốn tạo ra một chút tổn thương nào cho nàng. “Đau không?”

Triệu Kiến Lung không biết phải trả lời như thế nào, lúc mới đi vào có chút đau đớn, sau đó chỉ toàn là------- kɧoáı ©ảʍ. Nếu như nàng nói cho hắn biết nàng rất thoải mái, hắn sẽ nghĩ gì về nàng chứ. Huống hồ…. nàng lúc nãy hình như đã tiểu tiện ra giường rồi.

Da mặt con gái mỏng, Trầm Nguyệt không truy hỏi nữa. Sau khi hắn rút ra vài lần thì dịch hoa cũng không ngừng đổ ra, sau đó lại thêm một ngón tay nữa. Hắn để ý đến âm thanh của nàng, bất ngờ là đều toàn là âm thanh vui thích, như vậy nên hắn yên tâm đút thêm một ngón tay vào.

“Trướng…..” Triệu Kiến Lung trở thành tư thế bò lên người hắn, hai chân dang rộng, đóa hoa mềm mại bị hắn mặc ý “ức hϊếp”, bộ ngực của nàng dán lên người hắn, hai tay ôm lấy hông hắn, ngâm nga theo động tác tay của hắn, sắp đến đỉnh thì âm thanh cũng trở nên sục sôi hơn. “Ách ách ách…..”

“Aaaa…..” dưới cao trào nàng kích động cắn lấy da thịt nơi ngực hắn, làm giảm bớt đi kɧoáı ©ảʍ bản thân khó chịu đựng nổi.

Trong khoảnh khắc này Trầm Nguyệt thả thân thể nàng nằm xuống, đem hai chân nàng đặt lên cánh tay, cự vật to lớn đi vào bên trong người nàng, đi vào đến cùng.

“Ách…….” Hắn thoải mái thở ra một hơi, thỏa mãn vô cùng. Đối với hắn mà nói đây cũng là lần đầu tiên, lần đầu tiên thân thể hòa hợp. Điều đáng tiếc là lúc này hắn không thể nhìn rõ được hình ảnh của nàng lúc này là như thế nào.