“Lạc, Lạc Ương, cậu hỏi thăm anh ta làm gì, cậu, cậu sẽ không lại coi trọng anh ta đi?”
“Bốp!”
Tô Lạc Ương thu hồi tay, rốt cuộc cô nhóc này suy nghĩ cái gì, cô chính là hỏi một câu mà thôi, cô nhóc này đã não bổ nhiều như vậy.
Còn có, cái gì gọi là lại coi trọng anh ta? Tiu Hạ Dục Phong kia lớn lên không tồi, nhưng cũng không phải khẩu vị của cô.
“Lạc Ương, cậu, cậu lại đánh tớ!” Lâm Tiêu Vũ vuốt đầu, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt.
“Ai kêu cậu não bổ ra nhiều như vậy, muốn hại chết tớ sao!” Tô Lạc Ương thật sự không thể tin được nếu lời nói vừa rồi bị Kỳ Mặc Trần nghe được, cô sẽ chết như thế nào!
Có lẽ đến cô cũng không có nghĩ đến, loại chuyện này nghĩ đến trước tiên lại là Kỳ Mặc Trần!
Lâm Tiêu Vũ lắc đầu, “Tớ, tớ không quan tâm những chuyện này, tớ chỉ biết Hạ Dục Phong là một người rất có tiếng trong trường học, bởi, bởi vì bộ dáng đẹp trai thành tích lại tốt, cho, cho nên có không ít người theo đuổi, so với, Lạc, Lạc Trạch vừa rồi, người theo đuổi còn nhiều hơn!”
Tô Lạc Ương: “Không còn gì?”
Lâm Tiêu Vũ: “Không còn! Tớ, tớ chỉ biết những chuyện này!”
Tô Lạc Ương: “……”
Cô sớm nên biết, đầu óc cô nhóc này ngoại trừ học tập chính là học tập!
Người tên Hạ Dục Phong kia cho cô một loại cảm giác không tầm thường, lúc ấy cô có thể xâm nhập hệ thống theo dõi của trường học nhanh như vậy, cũng là vì máy tính của anh có một ít phần mềm không giống bình thường, cho nên cô mới muốn hỏi anh ta là ai, kết quả hỏi sai người!
Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, cuối cùng nghênh đón một ngày Tô Lạc Ương không muốn trải qua nhất.
Sáng sớm hôm nay Kỳ Mặc Trần đã gửi tin nhắn cho cô nói sẽ đến đón cô, cho nên cô đã thông báo với ba mẹ trước, nói tuần này không trở về nhà, bịa lung tung ra một lý do muốn cùng bạn học đi ra ngoài đi dạo phố, bọn họ đã vui vẻ đáp ứng rồi, chỉ là dặn dò cô đừng chạy loạn chú ý an toàn.
Cô ngược lại cũng muốn chú ý an toàn, nhưng mà, ở bên người Satan ác ma kia, cô có thể an toàn sao?
Trước khi Tô Lạc Ương rời đi một phen giữ chặt tay Lâm Tiêu Vũ, vẻ mặt muốn đi chịu chết nói “Di ngôn” của mình: “Tiêu Tiêu, nếu hai ngày sau tớ không có trở về thì cậu nói với ba mẹ tớ, nói bởi vì tớ mất tích, hoặc là gặp cảnh ngộ bất hạnh gì đó, tóm lại cậu cứ thêu dệt vô căn cứ đi, còn có, thay tớ nói một tiếng rất xin lỗi ân dưỡng dục của bọn họ!”
Lâm Tiêu Vũ: “……”
Một bàn tay Lâm Tiêu Vũ đặt lên trán Tô Lạc Ương, không phát sốt mà!
Tô Lạc Ương đeo túi lên lưng, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, "Tớ đi đây!"
“À! Thuận, thuận buồm xuôi gió!” Lâm Tiêu Vũ nói đùa với Tô Lạc Ương, thiếu chút nữa đã làm cô nàng nào đó tức chết!
Tô Lạc Ương nâng bước chân trầm trọng chậm rãi đi tới, thật muốn lần này đi trực tiếp đi đến địa lão thiên hoang, nhưng mà tục ngữ nói rất hay, chuyện nên tới có trốn cũng không được!
Diêm Lâm vẫn là mắt sắc liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Lạc Ương, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Tô Lạc Ương, nói, “Lạc Ương tiểu thư, mời!”
Tô Lạc Ương ngước mắt nhìn thoáng qua người trước mắt, bĩu môi sau đó tự mình an phận ngồi vào ghế sau, vốn tưởng rằng Kỳ Mặc Trần lại sẽ giống như lần trước kéo cô vào liền hôn lên, nhưng lại không có.
Diêm Lâm đóng cửa xe, lạnh lùng nhìn lướt qua những học sinh muốn tiến tới nhìn vào bên trong.
Học sinh trong trường đều ra đời quá nông, đâu chịu được loại ánh mắt gϊếŧ chọc nặng của Diêm Lâm, tất cả đều bị dọa tới mức sôi nổi quay đầu chạy trốn.
Tô Lạc Ương mới vừa ngồi vào trong xe đã thấy trong tay người đàn ông tây trang giày da đang cầm laptop, đeo tai nghe Bluetooth một ngụm tiếng Anh lưu loát đang nói chuyện với người ở đầu kia laptop!
Kỳ Mặc Trần hoàn toàn không có kiêng dè, mở ra video cuộc họp với người của đối phương ngay trước mặt Tô Lạc Ương, Tô Lạc Ương tự nhiên nghe hiểu được tiếng Anh, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy có chút nhàm chán, từ từ theo giọng nói từ tính lại dễ nghe kia của Kỳ Mặc Trần, cô lại nghe đến nhập thần.
Càng làm cho cô khϊếp sợ chính là, Kỳ Mặc Trần nói đều là một ít kỹ năng thương trường mịt mờ khó hiểu, Tô Lạc Ương tự cho là trước kia ở nhà họ Dạ bị ba mẹ buộc học những kỹ năng thương nghiệp đó đã là rất lợi hại, nhưng so sánh với người đàn ông này, còn không tính là chín trâu mất sợi lông.
Dần dần, Tô Lạc Ương nghe đến mê mẩn, Kỳ trạch cách Đế Kinh không xa, từ trường học về Kỳ trạch cũng cần lộ trình xe hơn hai tiếng.
Dọc theo đường đi Kỳ Mặc Trần đều đang video hội nghị với bên kia, cũng không để ý đến cô, sau khi Tô Lạc Ương nghe nhập thần cũng không biết người ngồi bên cạnh là ai, chỉ cảm thấy thứ Kỳ Mặc Trần nói rất có ý tứ.
Cảm giác ngồi nghe có hơi mệt, khi cô dựa đầu vào trên vai Kỳ Mặc Trần, tay đang đánh chữ của anh bỗng nhiên dừng một chút, rũ mắt nhìn thoáng qua cô gái dựa vào trên vai anh.
Tiếng nói trong không gian nhỏ hẹp đột nhiên tạm dừng, Tô Lạc Ương nhíu mày đẹp, vẻ mặt hưng phấn thúc giục nói, “Đừng dừng lại, tiếp tục tiếp tục!”
Kỳ Mặc Trần: “……”
Phòng họp tầng cao nhất cao ốc SNT.
Cùng với lời nói thúc giục của cô gái, một đám người vốn đang video nói chuyện phiếm với Kỳ Mặc Trần đều ngơ ngác nhìn chằm chằm một cô gái thấy không rõ bộ dáng đột nhiên xuất hiện ở trên máy chiếu.
Mọi người: Mẹ nó! Bọn họ nhìn thấy gì, bên người đại BOSS lại xuất hiện phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ kia còn dựa vào trên vai BOSS!!!
Nhưng tiếc nuối chính là, người phụ nữ kia đeo khẩu trang và mũ, bọn họ cũng chỉ nghe được giọng nói, không thấy rõ lắm bộ dáng.
Lúc Diêm Lâm đang lái xe ở phía trước xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thấy, cả người đều toát mồ hôi lạnh, trời ạ, Lạc Ương tiểu thư là ngại sống quá lâu sao?
Chủ nhân ghét nhất chính là có người quấy rầy lúc đang mở họp, ngay cả anh cũng không dám!
Tuy rằng anh không hiểu được vì sao chủ nhân sẽ bỏ qua cuộc họp quan trọng như vậy chỉ vì tới đón Tô Lạc Ương, vốn dĩ chuyện này giao cho một mình anh là được rồi.
Kỳ Mặc Trần nhìn cô ước chừng một phút, cuối cùng lại đặt đôi mắt thâm thúy khó hiểu về lại trên máy tính, nhẹ nhàng đảo qua, môi mỏng khẽ mở nói, “Tiếp tục!”
Những quản lý cấp cao ở trong nháy mắt Tô Lạc Ương xuất hiện, tất cả đều không hề chớp mắt nhìn chằm chằm máy chiếu, bọn họ muốn xem một chút người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở bên người BOSS này là ai!
Chính là khi ánh mắt BOSS đảo qua, tuy rằng cách màn hình, nhưng sao bọn họ lại cảm thấy, còn dọa người hơn ngày thường mặt đối mặt mở họp với boss.
Tô Lạc Ương xuất hiện chỉ là làm cuộc họp tạm dừng trong chốc lát, cuộc họp đã nhanh chóng bị Kỳ Mặc Trần mang lên quỹ đạo, vẫn là tiếng Anh lưu loát, chỉ là không biết là cố ý hay là vô ý, tốc độ nói chậm hơn lúc vừa mới bắt đầu vài lần!
Hai tiếng qua đi, cuộc họp cũng kết thúc.
Tô Lạc Ương dựa vào trên vai Kỳ Mặc Trần, đầu nhỏ sửa sang lại những lời vừa rồi, tuy rằng cô không nghe được bên kia video đang nói cái gì, nhưng những lời Kỳ Mặc Trần nói đã làm cô được lợi không ít!
Kỳ Mặc Trần gập máy tính lại, thấy Tô Lạc Ương còn dựa vào trên vai anh, anh cũng không quấy rầy, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, chờ cô!
Không bao lâu Bentley đã lái vào Kỳ trạch, Tô Lạc Ương còn dựa vào trên vai anh, Kỳ Mặc Trần nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo u ám như biển, Diêm Lâm xuống xe trước, vốn định lại đây mở cửa cho chủ nhân bọn họ, kết quả Kỳ Mặc Trần phất tay để anh ta rời đi!
Tô Lạc Ương sửa sang lại mấy thứ mạnh mẽ truyền vào trong đầu, mới vừa chải vuốt lại, đột nhiên một bàn tay duỗi lại đây bóp chặt cằm cô, khuôn mặt nhỏ bị mạnh mẽ nâng lên, khi đối diện đôi mắt cao thâm khó đoán như biển kia, trái tim giống như lỡ một nhịp.
Trong lúc Tô Lạc Ương ngây người, bóng tối đã bao phủ cô, người đàn ông cúi đầu đoạt lấy môi cô, hơi thở quen thuộc bao bọc lấy cô, Tô Lạc Ương vốn định giãy giụa, nhưng nghĩ đến tính tình thô bạo của người đàn ông này, vẫn là tùy anh.
Một nụ hôn kết thúc, Tô Lạc Ương thiếu chút nữa đã bị nghẹn chết.
“Dễ nghe sao?” Trong lúc Tô Lạc Ương thở dốc, giọng nói thấp thuần vang lên ở bên tai.
“Gì?” Tô Lạc Ương ngẩn người, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
“Về sau muốn nghe có thể trực tiếp tới công ty!” Nói xong, Kỳ Mặc Trần đã mở cửa xe, lôi kéo cô xuống xe!
Tô Lạc Ương nhất thời còn chưa phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Kỳ Mặc Trần, chờ cô phản ứng lại, Kỳ Mặc Trần đã lôi kéo cô vào nhà!
Ý tứ trong lời vừa rồi của Kỳ Mặc Trần, chẳng lẽ là nói cô có thể đi công ty anh dự thính bất cứ lúc nào sao?
Kỳ Mặc Trần vào nhà liền buông cô ra, cởϊ áσ khoác đưa cho Diêm Lâm bên cạnh, sau đó kéo lỏng cà vạt trên cổ.
Lúc này, dì Thu đã nửa tháng không gặp vẻ mặt ý cười đi lên, gỡ xuống mũ và áo khoác trên người Tô Lạc Ương, “Lạc Ương tiểu thư, cô đã đến rồi!”
Tô Lạc Ương kéo ra một gương mặt tươi cười, cười hô một tiếng, “Dì Thu!”
Hiện tại cô cảm thấy Kỳ Mặc Trần đã không quá đáng ghét, cho nên cũng không chán ghét người đối tốt với cô đầu tiên sau khi cô đi đến nơi này, ngoại trừ thân thể này ngẫu nhiên không khắc chế được nỗi sợ hãi với anh, mặt khác vẫn tốt!
Kỳ Mặc Trần nhìn cô nàng nào đó lại cười với người khác, đối với anh lại đều là một bộ dáng như vậy, con ngươi đen nhánh trầm trầm.
Dì Thu là người biết nhìn mặt đoán ý nhất, tự nhiên biết chủ nhân không cao hứng, cầm đồ của Tô Lạc Ương liền rời đi, Tô Lạc Ương cũng cảm giác được anh không thích hợp, trong lòng nghi hoặc, cô lại làm cái gì khiến cho vị này không cao hứng sao?
Kỳ Mặc Trần vỗ vỗ tay, lực chú ý của Tô Lạc Ương nhanh chóng bị đồ ăn bưng lên hấp dẫn, lúc này mới nhớ tới bây giờ đã là chạng vạng, nên đến thời gian dùng bữa!