Xuyên Thành Manh Sủng Cứu Vớt Nam Phụ Hắc Hóa

Chương 32: Bé chim nhỏ ú nu và Tổng tài hắc hóa (3.1)

Cẩu nam nhân chính là cẩu nam nhân, nói không cho ăn cơm là không cho ăn cơm.

Cốc Tiểu Hoa chờ trái chờ phải, thậm chí còn ngủ một giấc, không đợi được Lâm Hoặc đến gặp mình.

Lúc cô mơ mơ màng màng mở mắt ra thì bên ngoài đã tối đen hoàn toàn.

Trong phòng không bật đèn, Cốc Tiểu Hoa trong khoảng thời gian ngắn có chút không thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.

Cô an tĩnh nằm ở trên bàn, bụng tròn vo đột nhiên phát ra một tiếng kêu ùng ục ở trong không gian yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

Đói quá......

Nàng trừng mắt nhìn, mất nửa ngày khí lực mới đứng lên, như vậy lăn qua lăn lại bụng kêu càng vui vẻ.

Cô nghiêng đầu, cẩu nam nhân không cho cô cơm ăn, cô tự mình tìm chút gì đó ăn cũng được!

Cô cẩn thận từng li từng tí đi tới bên cạnh bàn, nhìn ra khoảng cách ghế dựa một chút, quơ cái cánh coi như hoàn hảo nhảy xuống phía dưới, vững vàng rơi xuống trên ghế mềm mại.

Cô lại làm lại trò cũ, bay về phía mặt đất, đáng tiếc lần này vận khí không có tốt như vậy, thời diderm rơi xuống trên mặt đất, móng vuốt đau nhức, suýt nữa ngã sấp xuống, thiếu chút nữa đè vào nẹp sẽ lại phải đi một lần bệnh viện thú cưng.

Cốc Tiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng muốn nhấc chân đi về phía trước, kết quả bởi vì thân thể mình quá tròn, hai chân căn bản không tách ra được, lại lảo đảo một cái.

Cô cúi đầu, một mảnh lông tơ trắng xóa, hoàn toàn không nhìn thấy móng vuốt của mình.

Rơi vào đường cùng, cô đành phải khép hai chân lại, từng chút từng chút nhảy về phía trước, xa xa nhìn vào trôngi giống như một cục gạo nếp nhẹ nhàng.

Cô vốn định đi xuống phòng bếp dưới lầu, kết quả nhảy hai cái, phát hiện cửa thư phòng bên cạnh không đóng chặt, một tia sáng màu vàng nhạt lộ ra.

Lâm Hoặc vẫn còn làm việc sao?

Cốc Tiểu Hoa suy nghĩ một chút, nhảy nhót một vòng, đi tới cửa thư phòng.

Cô nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhắn, một đôi mắt đậu đậu lộ ra từ cạnh cửa.

Diện tích thư phòng so với phòng ngủ còn lớn hơn, trong giá sách tỉ mỉ chế tạo chứa đầy sách.

Lâm Hoặc nhìn một chiếc đèn nhỏ trên bàn, đoan đoan chính chính ngồi ở trước bàn học, hiếm khi đeo kính nhưng ngược lại tăng thêm vài phần nhã nhặn.

Vẻ mặt của anh nghiêm túc nhìn văn kiện trước mặt, thỉnh thoảng mệt mỏi xoa bóp sống mũi.

Cốc Tiểu Hoa lại nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, gia tăng phạm vi tầm nhìn, cô quét mắt một vòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Bên cạnh bàn làm việc Lâm Hoặc có một cái bàn nhỏ có thể di động, mặt trên còn đặt một ít quả hạch cùng hoa quả, cùng với một ly sữa, nhìn bộ dáng còn nguyên giống như chưa từng bị động qua.

Mắt Đậu Đậu đen như mực nhìn chằm chằm đĩa trái cây, cái bụng nhỏ tròn vo phối hợp lại kêu hai tiếng.

Cô liếc trộm Lâm Hoặc một cái, thấy anh một lòng tập trung vào văn kiện, liền cẩn thận từng li từng tí chen vào qua khe cửa, tận lực theo điểm mù tầm nhìn của anh, vô thanh vô tức nhảy đến bên cạnh cái bàn nhỏ.

Cái này cái bàn nhỏ phía dưới là hình thang, tổng cộng có ba tầng, nhô ra tới lan can giống một cái loại nhỏ cầu thang, cái này ngược lại thuận tiện cho Cốc Tiểu Hoa nhảy lên.

Cô hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Lâm Hoặc như trước không hề phát hiện, nhịn không được cười trộm một chút, móng vuốt nhỏ bắt lấy cái bàn nhỏ ở lan can ngang, hình thức ngay ngắn, rất ổn định.

Nàng hít sâu một hơi, mượn lực nhảy lên, vững vàng đi tới ô thứ hai.

Hai lần nữa là có thể ăn cơm! Cốc Tiểu Hoa nghĩ vậy, tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều.

Tiểu Hoa hết sức chuyên chú nhảy qua lan can, căn bản không phát hiện Lâm Hoặc không biết lúc nào nhận ra sự tồn tại của cô, lúc này đã buông bút trong tay xuống, nhìn cô chằm chằm.

Cục lông nhỏ bưng cái cánh không thể động đậy, vụng về nhảy nhót, mắt thấy sắp leo lên đến đỉnh, anh đột nhiên xấu xa vươn tay, trực tiếp búng lên đầu nhỏ của cô một cái.