Sương Mù

Chương 37: Anh cũng đã biến thành một con sói thực thụ.”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió Bắc ngừng thổi, núi rừng lặng im.

Lâm Vụ và Vương Dã cũng không phải là không nghĩ đến trường hợp này, lần đầu thấy vuốt sói ở trong quán cà phê bọn họ đã dự cảm được rồi, lúc nãy trên đường đi hai người bọn họ thậm chí còn thảo luận về việc làm sao mà Vương Dã sau khi biển thành hổ có thể lái xe chở sói Lâm Vụ đi hóng gió được.

Nhưng mà khi chuyện xảy ra trước mắt thì bọn họ vẫn sợ đến ngây người.

Hoàn toàn là một chú sói, không thể nhìn thấy được một dấu vết con người nào trên nó cả.

…..Thật sự là Đào Kỳ Nhiên sao?

Phía dưới cây thông tuyết, sói Đài Nguyên bỗng nhiên di chuyển.

Nó đi về hướng bọn họ, mỗi một bước chân bước trên tuyết đều nhẹ nhàng im lặng.

Rõ ràng là chẳng hề tin rằng chú sói này là Đào Kỳ Nhiên, nhưng Lâm Vụ vẫn đứng yên tại chỗ, cứ như thế nhìn nó bước tới gần mà chẳng hề sợ hãi tí nào.

Giống như thứ đang đến gần không phải là dã thú, mà là một giấc mộng xinh đẹp vậy.

Lần trước xuất hiện cảm giác như thế là lần đầu tiên cậu đi đêm, khi mà cậu nghe thấy tiếng gọi cậu, cứ như một giấc mộng dịu êm mà bước ra khỏi ký túc xá, sà vào vòng tay của bóng đêm.

Sói Đài Nguyên đi đến trước mặt bọn họ nhưng lại không dừng lại, mà lại đi ngang qua, hướng về phía căn nhà gỗ.

Lâm Vụ cúi đầu nhìn chú sói xám bạc đang nhẹ nhàng đi sát qua chân mình, chứ như thế nhìn theo bóng dáng nó biến mất trong nhà gỗ.

Vài phút sau, một bóng người đi ra từ nhà gỗ.

Không phải là sói Đài Nguyên, mà là Đào Kỳ Nhiên đang bọc áo lông thật dày.

Ấy, anh cũng chẳng được xem như đi ra đâu, tại vì chân thì vẫn còn ở bên trong cửa, giống như chẳng nguyện ý ra ngoài nhiều thêm một bước vậy.

“Cậu nhỏ….” Lâm Vụ rốt cuộc lên tiếng, muốn hỏi là cậu nhỏ có sao không thì lại bị Đào Kỳ Nhiên cắt ngang.

“Mấy đứa vào trước được không, ở ngoài lạnh quá đi.” Chú sói Đài Nguyên uy phong lẫm liệt khi nãy bây giờ lại quấn một đống áo lông vào người như bánh chưng vậy.

“Vào nhà rồi nói,” Triệu Lý ở bên cạnh cũng đệm theo, “Cậu ấy thật sự sợ lạnh.”

Lâm Vụ nghi ngờ: “Không phải sói Đài Nguyên là động vật sinh sống ở vùng lạnh sao?”

Sói Đài Nguyên, hay còn gọi là sói Siberia.

Là một chuyên gia có hai đứa bạn từ Siberia, một là chó trượt tuyết, hay là hổ Đông Bắc, bây giờ Lâm Vụ đã hiểu rất rõ về khả năng chịu lạnh của nhóm động vật Siberia.

Triệu Lý: “Lúc cậu ấy biến thành sói thì sẽ không sợ lạnh.”

Đi theo Triệu Lý, Lâm Vụ và Vương Dã lần đầu đi vào khu nhà.

Có tổng cộng ba gian phòng, cùng với hàng rào, tạo thành một cái sân.

Đám Triệu Lý bọn họ bước vào căn phòng ở giữa.

Vừa bước vào cửa là thấy được một chiếc giường sưởi (1) to, ở một bên giường có một chiếc tủ, cửa tủ được làm bằng thủy tinh trong suốt, có thể thấy được bên trong có chăn đệm sắp xếp chỉnh tề, ở dưới giường sưởi có nơi đốt lửa, những ánh lửa yếu ớt lộ ra những đốm đỏ, lửa ở phía dưới giường sẽ cung cấp nhiệt độ cho giường sưởi để đối phó với giá lạnh bên ngoài.

Đào Kỳ Nhiên ngồi trên giường sưởi nóng hầm hập, thoải mái nheo mắt lại, còn không quên vỗ vỗ lên mặt giường: “Lại đây ngồi nào, ấm lắm đấy.”

Lâm Vụ và Vương Dã kiên nhẫn chờ đợi ngồi lên giường sưởi.

Đào Kỳ Nhiên mới gật gật đầu: “Ừm, như mấy đứa thấy đó.”

Lâm Vụ: “….”

Như là như thế nào trời!

“Cậu nhỏ có thể biến thành sói,” Đào Kỳ Nhiên bướng bỉnh cười, giống như chỉ đơn thuần nhận xét về thời tiết thoải mái vậy, “Nhưng mà khi biến lại thành người thì phải mặc quần áo lại có hơi phiền.”

“Anh biến như thế nào?” Vương Dã gấp rút hỏi.

“Ngay ở đây luôn,” Đào Kỳ Nhiên nói, “Nếu như cậu hỏi anh đã biến như thế nào thì anh cũng không rõ….”

Lúc đó là khi mới được nghỉ không lâu, anh đã ở trên núi được vài ngày.

Ngày hôm đó giống như hôm nay vậy, thời tiết thì rất lạnh nhưng ánh mặt trời thì vô cùng đẹp. Anh đem giá vẽ ra, mới ngồi xuống thì thấy một con thỏ hoang nhảy vào trong rừng cây.

“Ngay lúc đó anh buông bút xuống luôn,” Đào Kỳ Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết phủ lên núi, lên những ngọn cây thông, “Lúc đó anh nghĩ, mình thì thức tỉnh rồi, vì sao không nhân cơ hội lần này mà đi nhìn ngắm núi rừng, anh không muốn mình chỉ là người đứng nhìn thôi, anh muốn đi cảm nhận, muốn đi hòa nhập vào….”

Anh tựa như đang say mê, cứ như thế đi theo thỏ hoang vào sâu trong rừng rậm.

Trong khoảnh khắc đó, dường như anh đã quên rằng mình là con người.

Anh cứ như một con sói chân chính vậy, ngửi được mùi vị của thỏ hoang, nghe thấy tiếng tuyết rơi xuống lá cây, anh không phải là người xâm nhập vào mảnh núi rừng này, mà anh đã trở thành một phần của nơi này, được thiên nhiên dịu dàng ôm lấy, chấp nhận.

Anh bắt đầu chạy, đuổi theo làn gió trong rừng, làn gió bị anh truy đuổi thổi bay những vụn tuyết, anh dùng tai để lắng nghe âm thanh của vạn vật thiên nhiên, anh dùng cơ thể để nhớ từng cái cây một, từng vị trí một, anh tìm kiếm sức sống dồi dào, cũng là thứ tạo nên sức sống dồi dào đó, anh hướng về một cuộc đời nhiệt huyết, tại nơi đây anh lại có thể thật sự cảm nhận được sức sống dồi dào đó!

“Đến lúc anh tỉnh táo lại thì trời cũng đã hoàng hôn,” Đào Kỳ Nhiên thu tầm mắt lại, nhìn về Vương Dã và Lâm Vụ, nhưng lại không che được sự vui vẻ trong ánh mắt đó, “Anh cũng đã biến thành một con sói thực thụ.”

Rừng cây hoàng hôn, tối đen mờ mịt.

Nó đứng dậy từ trên nền tuyết, tầm nhìn của nó không phải là thân cây, mà chỉ là bụi cây thấp bé thôi.

Áo lông và những quần áo khác quấn lấy làm nó khó chịu, giãy dụa cả nửa ngày mới chui ra khỏi lớp quần áo này.

Một chú sói Đài Nguyên trẻ lắc cả người, tru lên một tiếng xuyên qua cả rừng cây.

Không lâu sau đó, ở phía bên kia núi cũng có một tiếng sói tru truyền đến, một tiếng qua một tiếng lại trả lời đồng loại, như là cảm nhận được sự vui sướиɠ của một sinh mệnh mới.

Vương Dã: “Chỉ vậy thôi?”

Đào Kỳ Nhiên: “Chỉ thế thôi.”

Vương Dã: “Biến như thế nào thì cũng hoàn toàn không có ấn tượng?”

Đào Kỳ Nhiên nhún vai.

Vương Dã được nước tiến tới: “Vậy hiện tại thì anh thế nào, có thể tự biến đổi giữa dạng người và sói rồi?”

Đào Kỳ Nhiên: “Ừ.”

Vương Dã: “Lúc biến đổi có cảm giác gì?”

“Rất là nhức xương,” Đào Kỳ Nhiên không cần nghĩ ngợi nói luôn cái nỗi buồn lớn nhất, “Nhưng mà nhịn một tí là được, có thể chịu được, sau khi biến đổi hoàn toàn thì bình thường.”

Vương Dã: “Anh muốn biến là biến được, hay là phải có quy trình gì?”

Đào Kỳ Nhiên: “Quy trình?”

Vương Dã: “Tư thế, khẩu quyết hay là câu thần chú vân vân.”

Đào Kỳ Nhiên: “……Anh thức tỉnh dã tính chứ không phải là yêu quái biến hình.”

Bị Vương Dã hỏi đến nhức cả đầu, Đào Kỳ Nhiên quay về phía Lâm Vụ.

Cháu ngoại ruột đây lại giống như chưa tỉnh lại vậy.

Đào Kỳ Nhiên thò tay nhéo mặt Lâm Vụ: “Nè”

Lâm Vụ giật mình một cái, lấy lại tinh thần: “Dạ?”

Đào Kỳ Nhiên vừa đau lòng vừa buồn cười: “Bạn của con đã hỏi thăm như một cuộc phỏng vấn luôn rồi, con có muốn hỏi gì không?”

Lâm Vụ ôm lấy nửa mặt, đại não vẫn đang hoạt động chậm chạp.

Nếu nói như việc thức tỉnh dã tính chấn động toàn cầu được xem là một sự kiện tiến hóa, vậy thì thức tỉnh như Đào Kỳ Nhiên coi như đã làm phá vỡ, đánh nát sự kiện đó luôn rồi.

Quá chấn động đi mất, Lâm Vụ cần có thời gian để tiêu hóa.

Mà cậu cũng khâm phục Vương Dã ngay lúc này lại có thể hỏi nhiều vấn đề như thế nữa.

Lâm Vụ yên lặng nhìn người bên cạnh.

Bạn học Vương vẫn còn đang nhìn chằm chằm cậu nhỏ nhà mình, giống như là nếu cứ nhìn chòng chọc như thế thì sẽ lòi ra một bí ẩn nào đó.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vụ thấy có nhiều cảm xúc trong mắt Vương Dã đến vậy.

Ánh mắt kia lúc nào cũng lười nhác, giống như là chẳng hứng thú với bất kì thứ gì cả, bây giờ thì lại có sự hâm mộ, chờ mong, hưng phấn lại còn có thêm ảo não và thất vọng nữa.

Cả phòng lặng im.

Chỉ còn tiếng lửa đốt đồm độp dưới giường sưởi mà thôi.

Đột nhiên, mọi người đều ngẩng đầu, bốn cặp mắt cùng cảnh giác.

Bên ngoài có tiếng động.

Tiếng rất nhỏ, giống như có một con thú nào đó vô ý chạy ngang qua, lặng lẽ đạp lên tuyết tiến tới gần.

“Ba người ở trong phòng đợi, đừng đi ra ngoài.”

Triệu Lý đứng dậy, nói xong muốn đi ra ngoài.

Đào Kỳ Nhiên nhanh tay giữ lấy anh ta, nói: “Cùng đi nào.”

Lâm Vụ và Vương Dã nhìn nhau, cũng lập tức nhảy xuống giường.

Hoang sơn dã linh, cho dù có là thú dữ thì bọn họ cũng có bốn người, không, Đào Kỳ Nhiên có thể biến thành sói, coi như là một nửa người đi, kết hợp với nhau thì sức chiến đấu cũng chẳng kém.

Bốn người ra khỏi phòng, đi ra trước sân, nhưng không đi ra khỏi khuôn viên mà chỉ đứng ở bên trong, cảnh giác lắng nghe xem tiếng động đến từ hướng nào.

Phía bên phải, ngay tại rừng cây Linh Sam, có một thứ gì đó đang đi đi lại lại, những cành cây có tuyết đọng bên trên cũng vì thế mà nhẹ nhàng run rẩy.

Lâm Vụ có hơi căng thẳng nuốt nước miếng, trực giác dã tính có thể cảm nhận uy hϊếp của thứ đang tới gần, trong lòng đang phát ra cảnh báo.

Cành cây sam ngày càng rung động rõ ràng, nhưng mảnh tuyết cũng bị động đến rớt xuống đất cả.

Một mảnh lông hiện lên qua khe lá.

Lâm Vụ nhanh chóng liếc mắt qua, thấy được màu sắc đang lộ diện.

Nền xám trắng, có lấm tấm màu đen.

Đây là con gì nhỉ?

Lâm Vụ ngu ngơ chớp mắt. Trên núi Trường Bạch chỉ có vài loại thú dữ đơn giản như gấu, hổ, lợn rừng, làm gì có loài nào có vằn như thế?

“Gào”

Bụi cây Linh Sam ở phía ngoài cùng bị tách ra, một con báo màu xám trắng với đốm đen từ bên trong bước ra.

Tứ chi to lớn, cái đuôi to lông xù, đôi mắt đặc trưng loài mèo có màu xanh lam.

…..Báo tuyết?! (2)

Lâm Vụ kinh ngạc trừng mắt.

Cậu nhớ rõ báo tuyết phân bố ở vùng núi cao, như là núi Thiên Sơn, rồi Thanh Hải và vân vân, tuy là trong sách nói ở bên nội Mông Cổ độ cao thấp hơn những vùng đó nhưng cũng có một vài con phân bố ở đó, nhưng tại núi Trường Bạch cũng có ư? Thật đấy chứ?

Không phải bá chủ ở vùng núi Đông Bắc là gấu ngựa (3) và hổ Đông Bắc sao!

Con báo tuyết chui ra từ lùm cây cũng không đi lên phía trước, mà chỉ đứng tại chỗ quan sát bốn người đang nhìn mình như nhìn kẻ thù.

Bây giờ Lâm Vụ mới để ý, trên lưng của con báo tuyết còn có một thứ gì đó.

Hình như là một cái… Balo có in đầy logo hàng hiệu thì phải?

Đào Kỳ Nhiên và Triệu Lý nhìn thấy con báo tuyết thì cũng bình tĩnh lại.

“Không sao,” Đào Kỳ Nhiên nhàn nhã dựa vào cửa sân, “Có quen biết.”

Báo tuyết gầm nhẹ một tiếng, như là đang bất mãn vậy, xoay người quay vào trong bụi cây linh sam.

Bên trong bụi cây phát ra mấy tiếng xào xoạt xào xoạt.

Một người phụ nữ cao gầy quay lại, mặc áo khoác và mang giày cổ cao, lưng đeo balo lưu loát hiên ngang.

“Hai đứa nhóc đó là gì đây?” Cô ta còn chưa đến gần mà âm thanh đã vang đến, nhìn Lâm Vụ và Vương Dã với vẻ đầy bất mãn, “Đào Kỳ Nhiên, anh đã đồng ý ngoan ngoãn chờ bọn tôi đến mà!”

Bọn tôi?

Lâm Vụ phản xạ có điều kiện nhìn xung quanh, còn có người nào khác à?

“Tôi nghe lời lắm luôn ấy,” Đào Kỳ Nhiên giơ hai tay lên tỏ vẻ trong sạch, “Tôi vẫn ở trên núi đấy thôi.” Nói xong, anh lại liếc nhìn đôi giày của người phụ nữ, tò mò hỏi, “Đôi giày của cô cũng được bỏ trong balo đấy à?”

==

(1) Giường sưởi(2) Báo tuyếtawwww xinh quá đi

(3) Gấu ngựa