Nghê Nhược cứng đờ người.
Huyệt đạo non mềm ban đêm tiết ra một chút chất dịch bài tiết, nhưng ngón tay thô ráp của nam nhân không hề e ngại chen vào, khiến vách tường bên trong đau buốt không dứt.
Hạ Hầu Không từ từ đem ngón tay len lỏi vào mật huyệt chật hẹp bên trong, khi ngón tay dính đầy chất nhầy mà nàng tiết ra vào ban đêm, mặc kệ tất cả, đầu ngón tay trực tiếp chạm tới miệng tử ©υиɠ sâu nhất.
Nghê Nhược hít một hơi thật sâu, nuốt xuống âm thanh rêи ɾỉ trong miệng.
"Rất chặt."
Hạ Hầu Không nói với Phượng Nương tình hình bên trong tiểu huyệt, xoay tròn ngón tay, không ngừng khuấy động trong hoa huyệt chặt chẽ, đầu ngón tay đè ép tử ©υиɠ trơn bóng của thiếu nữ một hồi, sau đó rút ngón tay ra.
Chất lỏng trên ngón tay trong suốt, sền sệt như lòng trắng trứng gà, mật đạo bị dị vật đâm vào trong tình trạng khô khốc nhưng không chảy máu, Hạ Hầu Không lại đút ngón tay thon dài vào trong mật huyệt.
Nghê Nhược căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích, chất lỏng vừa chảy khỏi cơ thể lại bị đưa vào, cảm giác lạnh như băng khiến miệng huyệt khó chịu co rút lại.
Ngón tay của nam nhân tiếp tục luồn vào tiểu huyệt, chơi đùa một phen, mơn trớn từng ngóc ngách trên vách tường rồi mới rút ra.
"Không tồi."
Nghê Nhược nghe Hạ Hầu Không nói như vậy, còn chưa kịp thở gấp thì một vật lạ cứng rắn, lạnh lẽo đột nhiên chen vào mật huyệt, đi đến tận tử ©υиɠ sâu nhất.
Nghê Nhược không khỏi nhìn xuống, cắm giữa hoa hộ là một cột gỗ tròn nhỏ được mài nhẵn bóng, cuối cột lộ ra một đoạn nhỏ bên ngoài tiểu huyệt.
Thân trụ không lớn bằng vật nam tính của Hạ Hầu Không, nhưng đút vào tiểu huyệt mới khai phá của thiếu nữ vẫn rất khó chịu.
Nhìn thấy nét nghi hoặc của Nghê Nhược, Phượng Nương giải thích: "Đây là mộc thế, từ nay về sau ban ngày học nghệ, bên trong huyệt của ngươi đều phải ngậm vật này."
Học nghệ?
"Kẹp chặt vào, không được để rơi ra ngoài, đến lúc phải chịu khổ, đừng trách ta không nhắc nhở." Phượng Nương cuối cùng cũng buông hai tay đang kiềm chế chân Nghê Nhược ra, tỏ ý bảo nàng xuống giường: "Mau rửa mặt đi, ăn sáng xong thì đi ra."
"Vâng."
Nghê Nhược khó khăn bò dậy, Hạ Hầu Không đã sang phòng bên để rửa tay.
******
Dùng tốc độ nhanh nhất để sửa soạn, Nghê Nhược bước ra khỏi cửa phòng, Phượng Nương đã không còn ở đó nữa, nữ quan ngày hôm qua đã đợi nàng ở cửa.
Nữ quan này chuyên phụ trách dạy dỗ huấn luyện Nghê Nhược, tên là "Vân".
Hạ Hầu Không rửa tay xong, đứng ở cửa nhìn bóng dáng dần đi xa của các nàng, trên mặt không lộ cảm xúc.
Nữ quan đưa Nghê Nhược vào trung viện của một gian đại phòng, trước cửa có treo một tấm biển gỗ ghi "Thụ nghệ phòng".
Dọc đường đi, vì có dị vật vừa cứng vừa lạnh nằm trong huyệt, lại phải kẹp chặt để nó không rơi ra, Nghê Nhược đành phải chia một bước thường thành ba bước, đi từ Hạ Hầu viện tới gian phòng này, hoa huyệt mềm mại đã bị mộc thế cọt xát đến sưng tấy.
Trên đường đến đây, cũng có mấy sơ nữ mặc y phục điều giáo màu trắng tinh được các nữ quan của mình đưa tới, người nào người nấy đều đặt tay lên ngực, vẻ mặt ngượng ngùng, nghĩ lại thì các nàng cũng giống như nàng, bên trong huyệt có một cây mộc thế.
Khi bước vào phòng, mới phát hiện đây thực sự là một gian "học đường", nhưng lại không giống như những ngôi trường bình thường, trên mặt đất không phải những chiếc đệm hương bồ dày xếp ngay ngắn mà là những miếng đệm bằng vải mỏng sạch sẽ, mỗi tấm là chỗ ngồi của một người.
Phượng Nương đã đợi các nàng ở bên trong, xem ra bà ta chính là "tiên sinh" của các nàng.
Các cô gái lần lượt ngồi xuống chiếc đệm vải, bên trong phòng những tiếng than nhẹ "a", "ừ" lần lượt vang lên.
Khi Nghê Nhược ngồi xuống, nàng đã hiểu tại sao mọi người lại kêu... cây mộc thế trong cơ thể nàng trượt ra ngay khi nàng vừa cúi xuống, Nghê Nhược nhanh chóng đè nó lại, chịu đựng cơn đau, đẩy nó trở lại cơ thể, sau đó từ từ ngồi xuống, lưng thẳng tắp, nhưng vừa ngối xuống, phần cứng rắn của mộc thế lập tức đỉnh đến chỗ thật sâu, hạ thế bị nhét đầy rất trướng.
"Lạch cạch..."
Một tiếng động vang lên, là âm thanh của tiếng gỗ rơi xuống đất, mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh...
Một thiếu nữ chưa ngồi xuống đã sững sờ ngay tại chỗ, thất thần nhìn Phượng Nương, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, trên chiếc đệm bên cạnh chân nàng ta là một đoạn mộc thế, vẫn còn dính đầy dịch nhầy của nàng ta trên đó.
Nghê Nhược biết nàng ta, là người được bán đến đây cùng ngày với nàng vào hôm trước, tên là Điền Tiểu Miêu, là con gái thứ tư của một đồ tể, vì nhà cần bạc gấp nên bị bán cho xuân quan với mức giá rẻ mạt, hai trăm lượng.
Trong phòng hơn chục người đang ngồi bỗng im lặng như tờ, Phượng Nương nháy mắt với một nữ quan đang đợi ở cửa, nữ quan lập tức bước vào, đi về phía Điền Tiểu Miêu.
Nàng ta là nữ quan chuyên hỗ trợ dạy dỗ huấn luyện cho Điền Tiểu Miêu.
"Nó... nó tự rơi xuống, ta vừa cúi người thì... nó rơi ra..." Điền Tiểu Miêu sợ hãi lùi lại giải thích, giọng nói run rẩy.
"Nữ quan của ngươi hẳn đã nói với ngươi rằng một khi nhét vật này vào huyệt, phải kẹp thật chặt, không được phép làm rơi." Phượng Nương lạnh lùng nói.
Nữ quan nhặt cây mộc thế lên, kéo Điền Tiểu Miêu về phía sau, đẩy nàng ta ra bãi đất trống.
Y phục điều giáo rất ngắn, Điền Tiểu Miêu vừa nằm xuống, gấu y phục đã bị vén lên, để lộ tiểu huyệt của thiếu nữ nãy giờ vẫn chống đỡ mộc thế.
Nữ quan cầm mộc thế trên tay, nhét mạnh nó vào bên trong tiểu huyệt...
"A!" Tiếng kêu thảm thiết của cô gái lập tức vang lên, khiến những cô gái khác quay đầu đi, không đành lòng nhìn cảnh tượng này, cả người đều co rúm lại. Mặc dù mắt không thấy, nhưng sự chú ý lại chuyển sang tai, âm thanh càng trở nên rõ ràng, làm người ta không lạnh mà run.
"A a! A!"
"Mộc thế lạnh lẽo cứng ngắc không thương tiếc chen vào tiểu huyệt non mềm, đều là nữ nhân, nữ quan biết rõ đâm vào chỗ kia là đau nhất, mỗi lần đâm đều đâm vào chỗ không chịu nổi đau của tiểu huyệt, tiểu huyệt non nớt bị đâm vài cái bắt đầu sưng lên.
"Tha mạng! Phượng Nương, Tiểu Miêu biết sai rồi! A!"
"Từ nay về sau thế nào?" Phượng Nương dửng dưng nhìn vẻ mặt đau khổ của Điền Tiểu Miêu.
"Từ nay về sau, từ nay về sau nhất định sẽ kẹp chặt vật ở trong huyệt… không dám tái phạm!"
"Được rồi." Phượng Nương vẫy tay tỏ ý bảo nữ quan ra ngoài.
"Vâng." Nữ quan gật đầu, cắm mộc thế vào sâu bên trong tử ©υиɠ của Điền Tiểu Miêu, sau đó đứng dậy lui ra ngoài.
Điền Tiểu Miêu nhanh chóng bò dậy, run rẩy khép hai chân lại, dùng một tay che thân dưới để ngăn không cho mộc thế rơi ra lần nữa, tư thế tuy không được tự nhiên nhưng cuối cùng cũng thuận lợi ngồi xuống.
Sau một trận náo loạn như vậy, tất cả mọi người đều sợ đến kinh hồn bạt vía, ngồi cứng ngắc trên đệm không dám cử động, trong đầu đều là tiếng kêu thảm thiết vừa rồi của Điền Tiểu Miêu.
"Hôm nay, vài người trong số các ngươi đã hoàn thành nghi thức phá xử, còn có một số hôm qua mới đến Hồi Xuân Các." Phượng Nương thấy mọi người đã yên vị thì cầm một cây mộc giáo tiên, bắt đầu "thụ nghệ".
Hóa ra hôm qua mới có người đến, chẳng trách hôm nay có tới hơn chục người đến đây "học nghệ".
Lúc này, vẻ mặt của Phượng Nương nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, Nghê Nhược không khỏi thở dài, Phượng Nương lúc này hoàn toàn khác với cái người vừa thấy Hạ Hầu Không là lập tức săn đón nịnh hót.
Phượng Nương liếc nhìn những cô gái đang ngồi co rúm lại, thậm chí còn lấy tay che ngực, nghiêm nghị nói: "Bất luận các ngươi bước vào Hồi Xuân Các từ lúc nào, nhớ kỹ, đừng để bổn quan nhìn thấy các ngươi dùng tay che ngực, bỏ tay xuống, ưỡn ngực lên!"
Các cô gái xấu hổ không thôi, nhưng không thể làm trái lệnh, sợ bị trừng phạt vì không nghe lời, các nàng chỉ có thể cố nén xấu hổ, đỏ mặt, dựng thẳng lưng, ưỡn ngực lên.
Hơn chục cặp nhũ hoa kích thước bất đồng, mức độ cương cứng của nhũ hoa thiếu nữ cũng khác nhau, Phượng Nương đảo mắt nhìn một phòng đầy xuân sắc, cuối cùng cũng hài lòng, bắt đầu đi vào nội dung chính.