Sau một buổi sáng bị nghi thức phá xử dày vò, Nghê Nhược đã sớm đói bụng, loáng cái đã ăn hết thức ăn trên bàn, trong đĩa có hai miếng bánh quế hoa nhỏ, Nghê Nhược đẩy nó sang một bên, đề dành ăn sau.
Nghê Nhược đi một vòng trong phòng chính, căn phòng này và toàn bộ sân được xây dựng theo kích thước của một phủ đệ tiêu chuẩn, hơn nữa còn có rất nhiều đồ trang trí bên trong, nàng đột nhiên nhớ đến khuê phòng của mình ngày trước.
Thở dài một tiếng, Nghê Nhược bước ra khỏi phòng, ra ngoài sân nhìn lại, chỉ thấy ba chữ "Hạ Hầu Viện" được viết trên tấm bảng ở cửa viện.
Lúc nàng mới đến, sự chú ý đã bị nữ nhân kia thu hút, không để ý đến tấm bảng này.
Nghê Nhược muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Hình Lộ, từ hôm qua sau khi hai người bị tách ra, bây giờ nàng không có cách nào hỏi thăm, cũng không dám hỏi các giáo quan của Bộ Điều Giáo, vì vậy chỉ có thể tự mình từ từ tìm trong bộ.
Có một người trong bộ cũng giống nàng, lén lút lẻn ra ngoài, cho dù không mặc y phục điều giáo màu trắng, nhưng có thể nhìn ra cũng là Sơ nữ giống nàng.
Nghê Nhược ngượng ngùng ôm chặt lấy đôi kiều nhũ, đi một vòng quanh Bộ Điều Giáo hai lần vẫn không thấy Hình Lộ, không thể làm gì khác hơn là về phòng nghỉ ngơi.
Ban đêm, Nghê Nhược nằm một mình trên giường lớn, suy nghĩ rất nhiều chuyện, tất cả đều là những chuyện xảy ra sau khi gia tộc sụp đổ.
Giờ đây, nàng không còn là thiên kim của Nghê phủ nữa mà chỉ là một tính nô mặc cho người ta xâu xé.
Không, không đúng, nàng vẫn chưa bị bán đi, vẫn chưa phải là tính nô!
Nàng không muốn làm tính nô, nàng phải nghĩ cách trốn đi!
Nhưng mà... bây giờ nàng đã không còn là một cô nương băng thanh ngọc khiết nữa, dù có trốn đi cũng không có nhà tử tế nào muốn rước nàng vào cửa!
Hạ Hầu Không...
Ý thức của Nghê Nhược dần dần mơ hồ, nàng chưa kịp nghĩ thêm về chuyện của Hạ Hầu Không đã chìm vào giấc ngủ.
*****
Ngày hôm sau.
Khi Nghê Nhược bị Phượng Nương đánh thức, nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt đã nhìn thấy Hạ Hầu Không và Phượng Nương đang đứng cạnh giường mình.
Hạ Hầu Không vẫn mặc chiếc áo màu đen, nhưng hoa văn thϊếp vàng khác với ngày hôm qua, không phải là cùng một bộ.
Nghê Nhược nhất thời thanh tỉnh hơn, ngồi phắt dậy: "Hạ Hầu đại nhân, Phượng Nương..."
"Xoay người lại, dang rộng hai chân để lộ hoa huyệt ra." Phượng Nương ra lệnh.
Hôm nay là ngày thứ hai tiến hành nghi thức phá xử, kiểm tra mức độ hồi phục của tiểu huyệt theo thông lệ.
Nghê Nhược không dám trái lời, nàng xốc chăn lên, quay mặt về phía Hạ Hầu Không và Phượng Nương, đôi chân trần của nàng rụt rè dang sang hai bên.
"Mở lớn một chút, như vậy sao nhìn rõ huyệt của ngươi?" Phượng Nương sốt ruột nói.
Sơ nữ lúc nào cũng kiểu cách như vậy, che che giấu giấu, rốt cuộc cũng bị thao rồi, không phải sao?
Nghê Nhược đỏ mặt, dang rộng hai chân ra, nàng không biết họ sẽ làm gì tiếp theo, cắn chặt môi, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Phượng Nương cho rằng như vậy vẫn không nhìn rõ hoa huyệt của nàng, dứt khoát ra tay đẩy ngã Nghê Nhược xuống, chụp lấy hai chân thiếu nữ đưa lên cao, toàn bộ nụ hoa mỏng manh hoàn toàn lộ ra ngoài.
Cũng không nên trông chờ vào xử nữ mới khai bao ngày hôm qua có thể chủ động.
"Đại nhân, mời."
Hạ Hầu Không ngồi xổm xuống, ngón tay xinh đẹp sạch sẽ hé mở hoa môi đang run rẩy của thiếu nữ, trước tiên nhìn màu sắc của hoa huyệt. Dưới tác dụng của cột thuốc, vết trầy xước hôm qua đã được chữa lành, bây giờ có màu hồng nhạt.
Sau khi kiểm tra miệng huyệt, ngón tay giữa của nam nhân nhắm vào tiểu huyệt đã hồi phục gần như không nhìn thấy lối vào tiểu huyệt, tuy không thể nhìn thấy lôi vào nhưng hắn vẫn tìm được vị trí chính xác, ngón giữa vừa to vừa dài đâm một đường vào hoa huyệt non mềm.