(bị thao chín người/ nắm đầu ti bú sữa)
"Ưm hức... Nhai Xế, đừng, đừng bóp nơi đó được không, đau quá đi..."
Âʍ ѵậŧ nép kín bên trong môi lớn bị người đàn ông thô lỗ nắm lấy chơi đùa, khiến cho Vân Nhiễm cứng người không dám nhúc nhích, điểm nhạy cảm bị bắt nạt truyền tới sung sướиɠ thẹn thùng mau chóng giày vò tiểu hồ ly gần hỏng mất.
Tiểu hồ ly nức nở chảy nước mắt lên người Nhai Xế, hai chân bị ép gác lên vai người đàn ông không thể nào khép lại, thậm chí bởi tư thế dâʍ đãиɠ mà không tự chủ mềm nhũn, đầu ngón tay quắp lại cũng không thể ngăn cản dù chỉ là phân nửa kɧoáı ©ảʍ ùa vào.
"Bóp một cái thôi mà đằng sau đã cắn xiết như vậy rồi, vậy là muốn hút khô ta phải không..."
Nhai Xế thở dốc, giọng nói trầm khàn quyến rũ mà đầy ý câu dẫn, làm cho Vân Nhiễm càng nghe càng thẹn thùng không dám ngẩng đầu, khóe mắt ngậm nước, mà cơ bản vẫn chẳng thể che giấu nỗi ngượng ngùng.
Dù gì thì cảm giác bị bóp chỗ đó, hức... dĩ nhiên phía sau sẽ không nhịn được mà xoắn chặn rồi!
"Ưʍ... vậy, vậy ngươi thả ta ra, ta đã khó xử lắm rồi mà..."
Thư huyệt mẫn cảm của Vân Nhiễm bị tên đàn ông túm âʍ ѵậŧ, thành ra ngay cả thịt trai cũng đang lẩy bẩy không ngừng.
Chất lỏng dồi dào tuôn ra từ trong hoa huyệt, tưới đẫm kẽ ngón tay Nhai Xế, trơn trơn trượt trượt làm cho hắn có chút không dễ dàng bóp lấy.
"Đã không thể động vào phía trước, vậy thì phía sau gánh đủ đi thôi."
"Nha------ ưm!"
Nhai Xế cười khẽ một tiếng đậm nồng du͙© vọиɠ, đoạn buông lỏng ngón tay nhéo chặt âʍ ѵậŧ, âʍ ѵậŧ mập mềm lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ tận sâu bên trong hoa huyệt, khiến cho Vân Nhiễm la hoảng lên theo bản năng.
Là do Nhai Xế bóp quá thô bạo, mà âʍ ѵậŧ phì ú của tiểu hồ ly thậm chí còn có xu hướng không bình thường lại được, nhếch lên giữa hai bờ môi lớn, nhìn vừa nhục nhã vừa dâʍ ɭσạи.
"Chậc, có vẻ là bị bóp đến sướиɠ rồi, chẳng muốn về bình thường nữa, cứ treo ở đây nhỏ nước không ngừng."
Nhai Xế xấu xa dùng móng tay gảy gảy âʍ ѵậŧ nhô cao, đã vậy còn cố tình ra vẻ tốt bụng mà ấn ấn âʍ ѵậŧ cho ẩn sâu lại, một tiếng "phụt" lập tức réo lên, mật hoa trong suốt ngọt ngào rỉ ra bên ngoài.
"A~ sao, sao có thể như vậy... Hu hu, bị ngươi chơi hỏng rồi..."
Âʍ ѵậŧ bị kéo qua kéo lại, bị chơi cho nước da^ʍ vung vẩy khắp nơi, Vân Nhiễm khóc nức nở, nghẹn ngào tố cáo Nhai Xế không ngớt.
Âʍ ѵậŧ bị giày xéo đã phình trướng gấp mấy lần, nhô lên dâʍ ɭσạи giữa hai bờ bánh dày mập ụ, phải nói là sưng đến độ không hồi phục nổi hình dáng ban đầu,
Thậm chí còn phải lo thay, nhỡ mai xuống giường, âʍ ѵậŧ còn thòi ra ngoài hoa nhỏ, sợ rằng cả quần cũng khó mà mặc nổi.
"Chơi hỏng thì tìm thầy thuốc cho ngươi, hm?"
Nhai Xế bị thư huyệt mềm mượt mập bông đẫm sốt của tiểu hồ ly câu lên mười phần du͙© vọиɠ, ấy vậy mà chỉ có thể nhìn mà chẳng được ăn vào miệng, thế nên quyết không chịu để tay mình chịu ấm ức.
"Huhu... không được! Không được tìm thầy thuốc... hức, mất mặt quá đi..."
Vân Nhiễm nghe Nhai Xế muốn tìm thầy thuốc nhìn chỗ bí mật của mình, tức thì tủi thân vội vàng chống chế.
Vừa tưởng tượng đến việc phải chổng mông nhỏ cho thầy thuốc khám chốn riêng tư, đến cả ý định muốn chết Vân Nhiễm cũng có luôn rồi!
"Bé ngốc... mông nhỏ dâʍ đãиɠ của ngươi cũng chỉ có thể để ta nhìn mà thôi."
Nhai Xế bị thái độ xấu hổ mà nôn nóng lo âu của Vân Nhiễm lấy lòng, nhanh chóng ôm tiểu hồ ly vào lòng an ủi, gậy rồng chôn sâu trong sân sau nhà Vân Nhiễm thì càng ngày càng được xoắn cho sung sướиɠ, hệt như đắm mình bên trong dòng suối nguồn ấm áp.
"Ngươi lại bắt nạt ta... hưm, đồ quá đáng! Ư hức ~ đằng sau..."
Vân Nhiễm nghẹn ngào rớt nước mắt không ngừng, bị Nhai Xế nắm hai chân, rút gậy rồng ra gần một nửa, rồi đâm thẳng sâu vào bên trong.
Ham muốn tìиɧ ɖu͙© của Long tộc vốn dĩ đã dồi dào hơn các chủng tộc khác rất nhiều, huống hồ Nhai Xế còn đang trong thời kỳ tráng niên của Long tộc, chưa kể bị tiểu yêu tinh mềm mại nhiều nước kɧıêυ ҡɧí©ɧ trêu chọc, lí trí đâu ra mà nhẫn cho được.
Hơn nữa hai chiếc gậy rồng mới được dùng một chiếc, chiếc còn lại sẽ hung hãn đập vào hai cánh hoa giữa khe mông vừa mập vừa mềm vừa co giãn của tiểu hồ ly theo từng nhịp rút ra cắm vào, đánh đỏ ửng cả hai đùi.
Dường như màn che trướng rủ vừa dày vừa nặng bốn phía đã bao long sàng rộng lớn thành một không gian khép kín vừa riêng tư vừa mập mờ bí ẩn, chuyện tình ái ngọt ngào và phóng túng không hề bị khắc chế để mà cuồn cuộn sục sôi bên trong không gian này.
Vân Nhiễm ngẩng đầu, giữa ánh sáng mơ màng, nhìn thấy Nhai Xế vì đê mê mà khép hờ cặp mắt, thậm chí đôi lúc còn có giọt mồ hôi nóng bỏng nhỏ xuống bên cổ người đàn ông, nhỏ lên người cậu, khiến cậu bỏng đến run rẩy cả người...
Đại yêu quái... hưm, thật là đẹp trai...
Lúc ức hϊếp hồ ly mà cũng chọc hồ ly yêu thích...
Tiểu hồ ly khóc không ra nước mắt, đại khái là mình chẳng thể nào ghét Nhai Xế cho được. Không biết có phải do hồ ly trời sinh đã theo đuổi cái đẹp, hoặc giả như là vì nguyên nhân nào đó khác.
Thậm chí Vân Nhiễm còn không kiềm nổi lòng mình mà phối hợp với từng nhịp động thân của Nhai Xế, mυ'ŧ kẹo que cường tráng của đối phương thật chặt, còn nhúc nhích cái mông phục vụ hết thảy đòi hỏi của Nhai Xế.
"Sao vậy, còn chưa hết nước mắt, vẫn chưa quen...?"
Nhai Xế nhận ra tiểu yêu tinh trong lòng có gì đó khác lạ, trầm giọng hỏi han, con ngươi khác màu mơ hồ ẩn chứa nhiệt độ nóng cháy, nóng đến mức Vân Nhiễm không dám nhìn thẳng vào.
"Hức... không, không phải ~"
Vân Nhiễm lập tức đỏ mặt lắc đầu lia lịa, bàn tay vội vàng bụm miệng theo bản năng, không cho tiếng rêи ɾỉ ướŧ áŧ lộ ra bên ngoài.
Nhai Xế nhìn là biết tiểu hồ ly đây rõ ràng đang xấu hổ, rốt cuộc cũng không nhịn được cười lên khe khẽ.
Thân là Long vương, đại yêu xưa nay đều khoác khuôn mặt nghiêm túc, thậm chí còn phảng phất mấy chấm lạnh lùng tàn khốc, giờ phút này đã cắm rễ tìиɧ ɖu͙©, nét mặt người đàn ông trở nên đặc biệt quyến rũ, chỉ một nụ cười cũng làm Vân Nhiễm chao đảo ngả nghiêng...
"Không thì ngươi ngẩn người làm chi, hửm?"
"Không được che tay, ngoan ngoãn gọi ra, ta thích nghe..."
Nhai Xế nghênh ngang nắm cổ tay Vân Nhiễm, đè bàn tay bụm miệng xuống, dưới háng vẫn ùng ục động thân, tiếng thở dốc ngòn ngọt nhơm nhớp mà thích tai gần như vang lên cao vυ't.
"A--------- ư ~ đừng, đừng mà! Ưm hức ~ uhu..."
Cổ tay bị Nhai Xế túm lấy, hậu huyệt bị đối phương giày xéo thọc thụt liên miên không hồi kết, Vân Nhiễm nức nở luôn miệng xin tha, nhưng cơ bản là không có bất kỳ tác dụng nào.
"Ưʍ... gọi ra xấu hổ... huhu, ta, ta không muốn ~"
Vân Nhiễm gắng gượng tranh thủ tích tắc được thở lấy hơi mà lên tiếng kháng nghị, giọng nói trong veo của thiếu niên đã bị Nhai Xế chơi đùa cho mềm mại đắm say vô cùng, cứ như toàn thân từ trong ra ngoài đều bị tìиɧ ɖu͙© tưới đẫm.
"Chỗ này nào có người lạ, ngươi kêu to đến đâu cũng không ai nghe được, có gì mà phải xấu hổ đâu?"
Nhai Xế tốt bụng vỗ về khuyên nhủ Vân Nhiễm mau ngoan ngoãn gọi giường.
Giọng nói vừa mềm vừa ngọt của tiểu hồ ly chính là chất trợ hứng tốt nhất, đại yêu chỉ cảm thấy dấy lên một biển sức mạnh dùng hoài không hết, chỉ hận không thể điên đảo rút ra chọc vào tiểu yêu tinh chạm nhẹ đã ra nước này đến mức đối phương phải hoàn toàn khàn giọng không thốt nên lời.
"Ưm hư ~ hức... không có ai cũng không được.... huhu, thật là mắc cỡ..."
Vân Nhiễm vùi mặt vào trong chăn nệm, cắn môi không nghe lời, Nhai Xế dỗ dành đến đâu cũng không bằng lòng nhả ra.
"Vậy ngươi cũng đừng cắn rách môi, sẽ chảy máu mất, hôn lên sẽ đau."
Nhai Xế không biết làm sao, chỉ lo tiểu yêu tinh sẽ cắn bể cặp môi đỏ mọng, đành phải xoa xoa vành tai Vân Nhiễm, thả cổ tay bé con ra.
"Hức, ai thèm hôn ngươi... Rốt cuộc là khi nào ngươi mới ra... huhu, ta không chịu được nữa..."
Vân Nhiễm vừa bụm miệng vừa thở dốc trả lời, cặp mông đào mọng núng nính gần như đã đại yêu thao cho sưng vểnh, khe nhỏ giữa mông khép cũng không khép nổi, bị gậy rồng căng ra đến tận cùng.
Tiểu hồ ly cao trào mấy lần liên tục dần dần mất sức, cơ thể nhũn ra nằm gọn trong lòng Nhai Xế, nếu không được tên đàn ông đỡ lấy từ phía sau, sợ là đã sớm ngã xuống giường.
"Ngươi cắn chặt thêm một chút thì ta sẽ ra."
Nhai Xế rủ rỉ bên tai Vân Nhiễm, bàn tay lần theo kẽ mông, nhẹ nhàng xoa nắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho Vân Nhiễm ưỡn thẳng lưng, run rẩy xoắn chặt hậu huyệt.
"A ----- ưm, không! Ra thật, thật mất..."
Tiểu hồ ly nức nở, nước mắt sắp rơi, giọng nói run run đạt tới cao trào, ngồng hoa xinh xắn dưới thân phun ra một tia tϊиɧ ɖϊ©h͙ mảnh mảnh, vạch ra một đường vòng cung trên không trung, rớt xuống chăn nệm.
Nhai Xế bị hậu huyệt của Vân Nhiễm khi cao trào kẹp cho rên lên một tiếng, nối tiếp đỉnh điểm sung sướиɠ của Vân Nhiễm, không chút nể mặt mà tưới toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tanh nồng vào tận cùng hậu huyệt chặt mềm của thiếu niên.
"Ai nha... Nóng quá, bụng phồng, không..."
Sau khi lêи đỉиɦ chính là thời gian cơ thể Vân Nhiễm nhạy cảm nhất, đột nhiên bị thô lỗ bắn vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng cọ rửa bên trong, dường như kɧoáı ©ảʍ đã tích tụ đến trình độ thống khổ.
"Hư... không, không được... bụng khó chịu, ưm hức!"
Tiểu hồ ly khóc đến rung người, thân trắng như tuyết cũng ửng hồng màu tìиɧ ɖu͙©.
Nhất là khi bị đối phương bắn tinh vào bên trong, lại còn không kiềm chế được mà toát ra hơi thở mê hoặc, như là nụ hoa bị tưới đẫm, tầng tầng lớp lớp cánh hoa tán phát hương thơm.
"Thật chặt..."
Cao trào đi qua, Nhai Xế thoải mái mướt mồ hôi, rút gậy rồng ra khỏi người Vân Nhiễm, lỗ nhỏ ướt mềm phát ra một tiếng nhóp, đợi thêm một lúc, liền thấy từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy dọc ra theo miệng huyệt.
Dư vị cao trào nhuộm ướt không gian bên trong màn trướng, thả vào đó hơi thở tìиɧ ɖu͙© và ám muội khó mà nói rõ.
Nhai Xế vớt tiểu hồ ly vào lòng, lẳng lặng ôm lấy tiểu yêu tinh nghẹn ngào run rẩy, không ngừng vuốt ve dọc sống lưng đối phương, cảm giác như gấm vóc thượng đẳng, sờ mãi không buông.
"Hức... nhiều quá, chảy ra mất rồi..."
Vân Nhiễm nức nở kẹp chặt hai chân, nhưng vẫn không thể khiến cho hậu huyệt đã bị hoàn toàn thao mở khép lại như xưa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra trượt xuống đến đùi, xấu hổ cực kỳ, làm cho tiểu hồ ly còn chẳng dám vung vẩy cái đuôi.
"Không nào, nơi này còn có nữa, sẽ cho ngươi ngay lập tức."
Nhai Xế cố tình xuyên tạc lời Vân Nhiễm, ngôn từ hạ lưu và mập mờ làm cho mặt tiểu hồ ly lại đỏ, thẹn thùng và bất an giãy giụa mấy cái, rồi lại bị Nhai Xế ôm chặt không chịu buông tay.
"Ưʍ... đừng, đừng ôm chặt như vậy..."
Bánh bao tuyết trắng trước ngực Vân Nhiễm va vào l*иg ngực Nhai Xế, tiểu hồ ly bị đau mở to cặp mắt sũng nước trừng đại yêu một cái.
Đã vậy còn chưa đợi Nhai Xế đáp lời, Vân Nhiễm đã bị gậy rồng nhà đại yêu quái hiên ngang chọc cho tái mặt.
"Sao ngươi lại, lại chọc ta, hức... không được nữa..."
"Sao tiểu yêu tinh nhà ngươi lại vô lý như vậy chứ?"
Nhai Xế dịu dàng bắt bẻ, thậm chí cố tình dùng dươиɠ ѵậŧ vừa có phản ứng thêm lần nữa mè nheo giữa khe mông Vân Nhiễm, khoan khoái thưởng thức vẻ mặt hoảng hốt của tiểu hồ ly.
"Chỉ cho phía trên của ngươi đυ.ng vào ta, mà không cho phía dưới của ta đυ.ng vào ngươi?"
Đại yêu quái mở mồm là ra lời bậy bạ, Vân Nhiễm không kịp bắt sóng, phẫn nộ cãi lời.
"Ngươi, ngươi nói cái gì đấy! Hưʍ..."
Nhưng mà ngực vừa bị Nhai Xế bóp nhẹ một cái, Vân Nhiễm lập tức hiểu được đại yêu quái đang nói cái gì, mặt đỏ không chịu nổi.
"Ta ta làm sao? Đôi gò bồng đào của ngươi chọc ta, ngực ta cũng đau đớn vô cùng."
Nhai Xế ung dung nâng hai cục bông mềm của Vân Nhiễm, tỉ mỉ xoa nắn, đúng như dự đoán, bên trong lại bắt đầu trướng sữa.
Mùi vị ngọt ngào kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, hương sữa thơm quanh quẩn như có như không đọng lại trên đầu mũi.
Chỉ là lần này, Nhai Xế cảm thấy còn có thể chơi được chút trò thú vị hơn nữa.
"Ưʍ... đừng xoa, trướng, bên trong có sữa mất rồi..."
Vân Nhiễm yếu ớt rêи ɾỉ, khổ sở và bất an nhìn vυ' mình bị Nhai Xế lăn qua lăn lại, đầu nhũ như hai quả táo non cũng cứng lên lần nữa, đυ.ng nhẹ một cái đã run rẩy không ngừng.
"Ngươi đừng nghịch... Hưm, giúp ta..."
Thấy Nhai Xế chỉ lo xoa mà không hề có ý định hút sữa giúp mình, tiểu hồ ly chỉ đành phải chần chừ van xin.
Cặp gò bồng đào phồng sữa trĩu nặng, như là hai quả cầu nước treo trước ngực, áp lực lên người làm Vân Nhiễm vừa khó chịu vừa xấu hổ muốn chết.
"Ban nãy mệt mỏi quá, ngươi đưa vào miệng ra, ta hút cho ngươi."
Nhai Xế cố tình giả bộ mệt lử không chịu ngồi thẳng, trái lại còn nằm ngả lên gối, tỏ ý Vân Nhiễm mau tự giác đút sữa cho mình.
"Nhà ngươi, sao có thể như vậy... Hức, ngươi thật quá đáng!"
Vân Nhiễm giận run cả người, nhưng mà ngực lại cứ căng khủng khϊếp, sữa cuồn cuộn bên trong, đau trướng đến mức tiểu hồ ly không thể không dùng tay đỡ hai bịch sữa mềm.
"Nhanh nhanh nào, học cách nhờ vả người khác đi, nhờ người ta giúp đỡ mà còn hung dữ như vậy."
Nhai Xế nhìn chằm chằm vào cặp bánh bao đã căng đến cực hạn, đầu nhũ hồng phấn non nớt mê người, thật là ngậm vào trong miệng cũng không đành lòng nhai cắn.
Vân Nhiễm không biết làm sao, chỉ đành nuốt nước mắt, ngoan ngoãn bò dậy, nâng ngực đưa đến trước mặt Nhai Xế.
"Ngươi, ngươi uống nhanh lên chút nha..."
Tiểu hồ ly thẹn thùng vung vẩy cái đuôi, thấy Nhai Xế chẳng chịu há miệng, sốt ruột gần khóc đến nơi.
"Ngươi phải nắm đầṳ ѵú đưa tới, bằng không ta lại phải ngẩng đầu, quá phiền phức."
Nhai Xế rất vô liêm sỉ mà cò kè mặc cả, dụ dỗ tiểu hồ ly phục vụ mình từng bước một.
"Huhu... Ta, ta biết rồi!"
Vân Nhiễm bi phẫn nắm một bên đầu nhũ mập mạp của mình, kẹp ở gốc đầu nhũ, ngoan ngoãn ưỡn ngực kề ti đến tận miệng Nhai Xế.
"Giờ ngươi có thể uống được chưa..."
Tiểu hồ ly vừa ấm ức vừa mềm giọng van lơn, nhưng mà đại yêu quái vẫn còn tâm địa sắt đá lắm, không muốn bỏ qua cơ hội ức hϊếp tiểu yêu tình này.
"Ngươi còn phải mời ta uống, phải nói ra, không nói ra làm sao ta biết được, tự dưng đưa đầu ti vừa da^ʍ vừa mập đến, ai biết ngươi muốn làm gì đâu cơ chứ?"
Lời nói của Nhai Xế kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu hồ ly run rẩy cả người, chỉ hận không thể đẩy ngã con đại yêu đáng bực này xuống đánh cho một trận.
"Mời ngươi uống..."
Vân Nhiễm nức nở nói, nghe đáng thương cực kỳ, đôi tai cáo xù xù cũng phải run run.
"Uống cái gì? Vả lại uống ở đâu? Đều phải nói rõ."
Hiển nhiên là Nhai Xế rất không hài lòng với lời mời thiếu thành ý của tiểu hồ ly, hắn bèn bày ra bộ dạng giả điếc không nghe, không hiểu.
"Mời ngươi, mời ngươi uống sữa từ... hức, ngực ta... xin ngươi mà!"
Vân Nhiễm vừa nói, tay bóp đầṳ ѵú vừa bắt đầu phát run, thiếu niên trước giờ chưa từng phải nói ra lời lẽ hạ lưu thế này, thành ra bây giờ gò má đã bỏng rát rồi!
Tiểu hồ ly xấu hổ muốn chết vừa dứt lời, Nhai Xế đã không đợi được thêm mà lập tức đè chặt eo Vân Nhiễm, ngậm lấy viên nhũ non mập, dùng sức liếʍ mυ'ŧ.
"Ưʍ... A, chậm, chậm một chút ~"
Sữa bên trong dồi dào đến một mức độ khó mà tưởng tượng, dù chỉ hút một ngụm rất khẽ, cũng đã hút được sữa tươi ngập miệng.
Huống hồ Nhai Xế là cố tình hút mạnh, trong thoáng chốc lỗ sữa bị căng thành một khe nhỏ, phun ra một luồng sữa đậm nồng.
Tiếng nuốt sữa và tiếng sụt sùi của Vân Nhiễm quấn quýt lẫn nhau, dâʍ ɭσạи điên cuồng.
Hơn nữa vì một bên hoàn toàn hút mở, mà đầṳ ѵú còn lại cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lỗ sữa hé miệng, giọt sữa rỉ ra, trượt theo bầu ngực chảy dài xuống tận eo.
Nhai Xế liếc mắt nhìn thấy, dĩ nhiên sẽ không cho phép tình huống lãng phí như này xuất hiện.
"Tự mình bịt chặt đầu ti lẳиɠ ɭơ của mình vào đi, dám lãng phí một giọt, là ngươi phải bị ăn thêm một lần."
"Hức... Tại sao, tại sao phải như vậy... Ta không bịt được nha..."
Vân Nhiễm hốt hoảng vội vàng nắm chặt đầṳ ѵú của mình, không cho sữa tiếp tục tràn ra, trong lúc nhất thời ngay cả thẹn thùng là gì cũng tạm quên đi mất.
"Không tại sao hết, sau này không có sự cho phép của ta, không được để sữa chảy xuống. Ngực trướng cũng chỉ được tìm ta hút cho, biết chưa?"
Chỉ là mấy câu nói đơn giản của Nhai Xế, cũng đủ khiến cho cuộc sống của Vân Nhiễm trở nên đặc biệt gian nan mỗi lần trướng sữa.
Tiểu hồ ly hoảng hốt, nước mắt rớt không ngừng.
"Dựa vào đâu... Ưm, ngực bị phồng, đau..."
"Đau cũng phải nhịn, căng lớn một chút biết đâu về sau sẽ ra nhiều sữa hơn, bây giờ còn quá ít, uống được mấy ngụm đã hết rồi."
Nhai Xế mυ'ŧ vào mấy cái, một bên ngực đã gần như cạn sữa, gặm cắn kiểu gì cũng không ra.
Đại yêu chưa thỏa mãn trực tiếp kéo cổ tay đang nắm đầu nhũ bên kia của Vân Nhiễm ra, hút vào miệng không chút khách khí.
"Đồ, đồ quá đáng... Hứm..."
Vân Nhiễm bị hút sữa mà mặt đỏ như mây ráng chiều, đặc biệt là khi mình còn chủ động đút sữa cho đối phương, càng khiến tiểu hồ ly xấu hổ gần chết, sức lực chống đối cũng dần dần yếu ớt.
Dường như hoàn toàn bị Nhai Xế gỡ bỏ hết thảy tự tôn, cam tâm tình nguyên hiến tế sữa non cho người đàn ông tùy ý hưởng dụng.
"Ưʍ... lại hết rồi, hút thêm nữa là hết mất rồi."
Nhai Xế nuốt hớp sữa sau cùng xuống, nhìn tiểu hồ ly nơm nớp lo sợ bằng ánh mắt bất mãn.
"Vốn đã ít rồi... Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì chứ, đã cho ngươi hút hết rồi!"
Vân Nhiễm ngậm nước mắt vừa lo sợ vừa không hiểu rõ.
"Xem ra sau này còn phải xoa bóp thêm nhiều, xoa cho cặρ √υ' lẳиɠ ɭơ phát béo, nói không chừng sẽ có thêm nhiều sữa."
Nhai Xế nhìn chằm chằm cặp bánh bao sữa của Vân Nhiễm như có điều suy ngẫm, chỉ là lời nói ra miệng lại làm tiểu hồ ly muốn xù lông.
"Không được... nếu mà lớn quá, thì không mặc được quần áo, lại còn nặng trĩu, rất khó chịu."
Vân Nhiễm cố thuyết phục Nhai Xế lý trí một chút, đừng trừng ngực mình nữa, thảo luận chuyện này làm đỏ mặt hồ ly, huhuhu...
Hơn nữa ngực lớn không phải chuyện vui gì.
Không chỉ là mặc đồ vào sẽ bị căng ra trông rất da^ʍ tà, mà quan trọng nhất là cặp bánh bao vừa phì vừa núng nính, bước đi bình thường thôi cũng kỳ cục vô cùng, không thể không dùng tay đỡ!
Chỉ là, về vấn đề kích cỡ ngực, rõ ràng Nhai Xế có quan điểm hoàn toàn bất đồng.
"Thế nào thì bắt đầu từ ngày mai ngươi phải đi theo sau ta, đến lúc ấy không cần mặc quá nhiều đồ bên trong, ta sai người mang cho ngươi cái yếm quây xung quanh là được."
"Sau này khi nào căng sữa, ngươi cứ lại đây cởϊ qυầи áo ra, vén yếm lên, nắm đầu nhũ da^ʍ xin ta uống giúp ngươi, để ngươi đỡ phải chịu đau, được không?"
Nhai Xế không chỉ không quan tâm lời khuyên nhủ của Vân Nhiễm, trái lại còn bắt đầu thương lượng ý đồ của mình.
Chỉ có điều ngoài mặt thì là giúp Vân Nhiễm giải quyết vấn đề ngượng ngùng như căng sữa, bên trong thực ra vẫn là để bảo đảm mình có thể thuận lợi thưởng thức sữa thơm của tiểu yêu tinh bất cứ lúc nào mà thôi.
Thậm chí đại yêu chỉ vừa mới tưởng tượng đến hình ảnh đôi gò bồng đào của tiểu hồ ly bị yếm tơ yếm lụa bao bọc, nhưng hai viên nhũ bị mình hút lớn thì lại nhô ra, đi mấy bước chân cũng run lên bần bật, là phía dưới lại bắt đầu cứng không chịu được.
"Gì mà yếm chứ... Hưm, ta không muốn! Ta không mặc yếm, ta là hồ ly đực..."
Vân Nhiễm cũng nghĩ đến cảnh tượng y hệt Nhai Xế, lập tức xấu hổ giật nảy lên phản đối.
Hơn nữa nói vậy, cảm giác mình sẽ biến thành bò sữa nhỏ chuyên sản xuất sữa mọi lúc mọi nơi cho đại yêu quái, hức hức hức.... tuyệt đối không được! Nếu bị hồ ly trong thôn biết được mình mặc đồ như vậy, chắc chắn sẽ bị cười chết ~
Nhai Xế căn bản không để vào mắt lời chống chế này, chỉ trực tiếp nắm lấy viên nhũ béo mập của Vân Nhiễm, day qua day lại, làm cho Vân Nhiễm liên tục la hoảng.
"A... ưm, mới, mới uống sữa xong mà, đừng sờ loạn nha ~"
Vân Nhiễm nắm lấy cổ tay Nhai Xế, nhưng làm thế nào cũng không đánh rớt được bàn tay da^ʍ tà của đại yêu quái, cứ vậy ấm ức bị tên đàn ông trêu đùa cặρ √υ'.
"Ngươi là hồ ly đực, vậy ngươi nói xem, tại sao bản thân lại mọc ra cặp bánh bao dâʍ ɭσạи này, hm? Vυ' da^ʍ đến độ phun sữa, còn không mặc yếm, ngươi muốn cho tất cả mọi người biết ngươi có ti hả?"
Vân Nhiễm á khẩu không cãi được, nước mắt rơi cái roẹt, tủi thân cụp cả hai tai.