Sự Trả Ơn Của Long Vương

Chương 17: Đại yêu quái háo sắc không có điểm dừng

(hai cây gậy rồng luân phiên vào động/ dụ gọi tướng công)

"Đến đây, ngồi xuống."

Nhai Xế vừa dứt lời đã đỡ lấy vòng eo thon thả của tiểu yêu tinh, ôm người lên đùi, khiến tiểu hồ ly ngoan ngoãn tách hai chân ngồi trước thân mình.

"Ngươi lại muốn làm gì..."

Bị Nhai Xế bày ra tư thế mặt đối mặt, Vân Nhiễm có chút lo lắng xen lẫn thẹn thùng, tay chống vai đại yêu quái, bánh bao trước ngực run lên một cái.

"Đành chịu, ai bảo tiểu yêu tinh nào đó chỉ cho đυ.ng vào miệng nhỏ đằng sau đâu, trong khi bản tôn có đến tận hai cây đang chờ."

Nhai Xế nói lời hạ lưu không hề ngượng miệng, cổ tay rắn chắc hữu lực dễ dàng bẻ mở hai cánh mông, ẩn gậy rồng thứ hai đã đợi đến mòn răng vào bên trong hậu huyệt ướt đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ.

"A------ hưm, phồng quá, sao lại như vậy chứ..."

Vân Nhiễm rêи ɾỉ một tiếng, ngồi xuống ăn trọn gậy rồng một lần nữa, hậu huyệt vừa bị thao chưa thể khép lại không hề gặp chút trắc trở nào, cứ thế bị kiếm thịt tấn công xâm chiếm, thậm chí ngay cả hình dạng cũng vừa khớp, cực kỳ thích hợp.

"Hức hưʍ... thật lạ ~ bên trong, bên trong bị chọc vào..."

Tiểu hồ ly vừa mê man vừa sợ hãi rên lên theo bản năng, lỗ nhỏ mấp máy không ngừng cố hết sức mình bám vào gậy thịt của người đàn ông, mặc dù bị căng đến tận cùng, nhưng vẫn dâʍ đãиɠ rỉ ra mật hoa, bôi đẫm vị trí giao hợp.

Rồng có hai dươиɠ ѵậŧ, bề ngoài trông không khác nhau quá nhiều, gậy thứ nhất vừa to vừa thẳng, gậy thứ hai dài hơn một chút, hình dạng hơi cong.

Cơ thể ngậm vào mới phát hiện, một khi cây thứ hai cương lên, bên ngoài sẽ hiện ra vảy rồng chằng chịt, ghim lên tường thịt mềm mại theo từng động tác rút ra cắm vào, mang đến kɧoáı ©ảʍ tận cùng không cách nào chịu đựng.

"Nha~ Nhai Xế, ưm! Đừng, đừng mà ra ngoài đi, đau quá, bên trong sắp hỏng rồi!"

Một lần nữa bị Nhai Xế túm hai chân lên cao, nâng hai cánh mông, dự định một tích tắc sau sẽ tàn bạo đỉnh vào bên trong, Vân Nhiễm hoảng sợ ôm lấy cổ người đàn ông, khóc lóc van xin không muốn cắm vào, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn xuống, làm ướt đẫm đầu vai Nhai Xế.

"Sợ như vậy? Không đau, mấy thứ kia đâm vào cũng sẽ không làm ngươi bị thương, chúng nó rất thích ngươi, nhất là cái miệng nhỏ bên dưới của ngươi."

Nhai Xế hoàn toàn không để ý, thậm chí còn thừa sức đi đùa giỡn đối phương, tiện thể an ủi Vân Nhiễm không cần phải sợ mấy chiếc gai ngược đấy.

Gai ngược được sinh ra chẳng qua là để yêu thú thời viễn cổ khống chế thú cái khi giao phối, không cho thú cái đang bị xâm phạm có cơ hội trốn thoát, nhằm tăng cao tỷ lệ mang thai.

Chỉ có điều nhìn hơi đáng sợ, thực tế sẽ không sắc nhọn đến mức cào rách tường thịt, trái lại còn mang đến kɧoáı ©ảʍ cực lạc, khiến cho thú cái nhanh chóng tiến vào trạng thái phát tình.

Nhưng mà, đối với tiểu hồ ly da mềm thịt non như Vân Nhiễm, gai ngược của Long tộc thật sự đáng sợ, tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn không chịu nổi.

Nhất là khi Vân Nhiễm đã bj thao chín một hồi, hậu huyệt mềm dẻo có thể mau chóng cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ từ bên trong đau đớn, đồng thời bài tiết chất bôi trơn.

"A a... hức, đau, đau lắm ~ gai cào vào, rất kỳ lạ..."

Vân Nhiễm bị thao nhũn, không còn phân biệt được sung sướиɠ hay đớn đau, đến khi kɧoáı ©ảʍ như thủy triều tích tụ đến độ không thể nào tiếp nhận, bất kỳ một kí©ɧ ŧɧí©ɧ được thêm vào cũng đều gây ra cảm giác không khác thống khổ.

Gai rồng dày đặc xâm chiếm lỗ nhỏ mềm mại căng chặt, quét vào điểm mẫn cảm, khiến cho bụng nhỏ nảy sinh kɧoáı ©ảʍ đau đớn ngọt ngào.

Ngồng hòa hồng nộn không tự chủ sắp cao trào, nhưng ban nãy đã lêи đỉиɦ nhiều lần, bây giờ chẳng bắn ra thứ gì, dựng thẳng đơ đau trướng vô cùng.

"Tối nay bắn ra quá nhiều rồi, không tốt cho cơ thể."

Nhai Xế cũng để ý thân thể tiểu yêu tinh sắp chạm tới cực hạn, đầu ngón tay chĩa ra mấy sợi linh lực, quấn quanh đầu ngồng hoa, bít kín lỗ nhỏ, không cho bất kỳ giọt nước da^ʍ nào được rỉ ra ngoài.

"Ưʍ... bị chặn kín rồi, tại sao chứ..."

Vân Nhiễm thở hổn hển, mơ mơ màng màng cảm giác ngồng hoa bị trói lại, co rúm người kêu thảm thiết, nhất là khi cửa sau vẫn đang bị gậy rồng đóng cọc, kɧoáı ©ảʍ triền miên trực phun ra lại bị tàn nhẫn ngăn chặn.

"Khi nào ta bắn, ngươi mới có thể ra, bằng không ngày mai ngươi sẽ không đứng dậy nổi."

Nhai Xế trầm giọng thầm thì, tiểu yêu tinh ướt mềm khiến cho không một gã đàn ông nào có thể cự tuyệt, mỗi lần cắm vào đều được vách thịt nhấm nháp, cứ như có vô số chiếc miệng nhỏ đang phục vụ hết lòng, tiếng nước lóp nhóp dầm dề ướt nhẹp.

Hơn nữa mỗi khi thọc đến điểm mẫn cảm, thiếu niên còn nghẹn ngào hét không thành tiếng, tiếng rêи ɾỉ ngọt đẫm giống như cổ vũ khích lệ người đàn ông tiến vào sâu hơn nữa, câu dẫn Nhai Xế mau khiến cho tiểu yêu tinh phát ra càng nhiều tiếng gọi giường mê hoặc.

"Ưm nha~ hức, nhưng, nhưng mà rất khó chịu... bị chặn, không ra được..."

Vân Nhiễm nức nở tố cáo, thân thể trắng muốt bị quái vật man rợ dưới háng người đàn ông xâm phạm đến lung lay không ngừng, nếu không phải có Nhai Xế đỡ eo, thì có lẽ đã chẳng còn sức mà ngồi bình thường được nữa.

"Hầu hạ cho tốt rồi sẽ gỡ xuống cho ngươi... Còn nếu biếng nhác, thì cứ để vậy cả đêm đi."

Lời dọa dẫm cứ gọi là tàn khốc của đại yêu làm cho Vân Nhiễm run cả người, không thể không gắng gượng kiềm nén kɧoáı ©ảʍ và tê dại, vừa ngoan vừa mềm mà nhúc nhích cái mông, giúp Nhai Xế tiến vào sâu hơn nữa.

"A... hức, ta, ta đã rất nghiêm túc rồi... Huhu, không biếng nhác, eo nhũn, không có sức..."

Vân Nhiễm ấm ức giãy bày, bị Nhai Xế đỉnh càng ngày càng sâu, nói chuyện cũng rời rạc, gần như lần nào muốn há miệng, cũng phải thở dốc mấy tiếng mới có thể cất lên được vài chữ.

Mặc dù tối nay đã chịu để đại yêu quái chơi nhiều lần, vậy mà giờ phút này vẫn phải tiếp tục kéo căng cơ thể, lay động thân thể phối hợp với mỗi lần giao hợp của Nhai Xế, nhẫn nhục chịu đựng giao cơ thể cho đối phương tùy ý giày xéo gian da^ʍ.

"Kẹp chặt thế nào, chẳng phải là vẫn còn sức hay sao, nhổm mông lên cao chút."

Nhai Xế được Vân Nhiễm phục vụ sung sướиɠ muốn chết, vừa sảng khoái vừa dễ chịu mà thúc giục tiểu yêu tinh dồn tâm thêm chút, ngoan ngoãn mặc mình chà đạp.

"Hức..."

Vân Nhiễm nhăn mày, rớt nước mắt cố gắng vâng lời, nhổng cái mông lên, bị ức hϊếp đáng thương vô cùng, thở gấp không dứt, cổ họng cũng sắp khàn đến nơi.

Nếu dùng cả hoa huyệt hầu hạ hai cây dươиɠ ѵậŧ của Nhai Xế thì may ra tiểu hồ ly còn theo kịp. Nhưng hôm nay Vân Nhiễm sợ mang thai, chỉ chịu cho Nhai Xế đυ.ng tới phía sau, thành ra đã bị thao cho mất sức, tê đau đến mức không còn cảm giác được kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ nữa.

"Không chịu nổi?"

Nhai Xế nhìn tiểu hồ ly trong lòng nhễ nhại mồ hôi, tiếng rên cao vυ't cũng đã yếu ớt, chuyển thành sụt sùi khe khẽ, nhất thời ý thức được có lẽ Vân Nhiễm đã đến giới hạn chịu đựng rồi.

"Hức hức... sắp, sắp hỏng rồi..."

Nước mắt không ngừng rơi xuống trên khuôn mặt Vân Nhiễm, Nhai Xế đỡ cằm đối phương dịu dàng hôn lên khóe mắt, tiểu yêu tinh xưa nay chỉ nhớ ăn không nhớ đánh lại được hành động vuốt ve của đại yêu quái lừa cho ngoan ngoãn mở rộng cơ thể, ấm ức mà ngọt ngào dựa vào l*иg ngực Nhai Xế thút thít.

"Sắp được rồi, chịu thêm một chút nữa được không? Ai bảo ngươi không chịu cho ta chạm vào phía trước, ngươi xem ta nhẫn đến mức độ nào."

Nhai Xế mặt dày mày dạn nửa dỗ nửa khuyên Vân Nhiễm cúi đầu nhìn dưới háng mình, Vân Nhiễm bị dụ đỏ bừng mặt không chịu, cánh tay khoác lên cổ Nhai Xế.

"Hức... sau này buổi tối, một chiếc chỉ có thể một lần... không cho phép nhiều hơn nữa!"

Vân Nhiễm líu ríu trong lòng Nhai Xế, nếu mà đêm nào cũng vậy, thế thì mông nhỏ của mình sẽ bị đại yêu quái làm hư thật mất!

Lại nói hồ ly thật là vất vả... Hức, tại sao phía dưới lại phải ăn hai cây chứ, lại còn thay phiên nhồi vào, giày xéo cả buổi không ra, hành hạ hồ ly không còn sức lực.

"Không được! Một cây một lần làm sao ăn no được, có phải ngươi muốn người đàn ông của ngươi nghẹn chết không, hửm?"

Nhai Xế chẳng cần nghĩ cũng đã lập tức cự tuyệt đề nghị của Vân Nhiễm, thậm chí còn vô lại chất vấn ngược tiểu yêu tinh mềm nhũn.

"Huhu... gì mà người đàn ông của ta, nào có người nào như ngươi chứ, ưʍ..."

Vân Nhiễm bị dáng vẻ đương nhiên của Nhai Xế kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho vừa sốt ruột vừa thẹn thùng, đáy lòng lại cứ rỉ ra vị ngọt ngào nho nhỏ không giải thích được, dĩ nhiên chắc chắn là tiểu hồ ly sẽ không thừa nhận.

"Làm sao, mông ngươi còn đang kẹp đồ của ta kia, ta còn chưa phải người đàn ông của ngươi à? Hay là ngươi muốn đi tìm những đại yêu khác bên ngoài..."

Cặp con ngươi âm u ngang ngược nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trong ngực, một khi nghĩ đến khả năng này, đại yêu quái lại muốn thở hồng hộc vì phẫn nộ.

"Ưm hứ----- ngươi, ngươi đừng chọc loạn... Hức, ta không, không tìm đại yêu khác mà..."

Vân Nhiễm bị Nhai Xế đột nhiên tàn bạo cắm rút thét lên không ngớt, cực kỳ ấm ức lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận, đuôi hồ ly trắng như bông run rẩy liên hồi.

Hức, rõ ràng mình rời khỏi thôn, toàn là tên đại yêu quái này ức hϊếp mình, bây giờ lại còn bêu xấu hồ ly!!

"Muốn tìm cũng không cho tìm, biết chưa?"

"Nếu dám chạy trốn, để những kẻ khác chạm vào ngươi, ta sẽ bắt ngươi trở lại nhốt vào lòng bằng mọi giá, để cho bụng nhỏ của ngươi ngoan ngoãn hoài thai con ta."

Nhai Xế hoàn toàn có ý uy hϊếp, chỉ là lúc nói đến cuối, giọng điệu bỗng dưng lại mềm xuống, thậm chí vô tình ẩn chứa mấy phần mong đợi.

"Ngươi nói linh tinh gì chứ... Hức, ta căn bản không hề muốn bị yêu quái khác đυ.ng vào!"

Tuy nhiên, mặc dù chưa bao giờ có ý định làm chuyện kiểu này với yêu quái khác, nhưng chạy trốn thì cũng chưa biết được nha...

Hừ, gì mà chạy trốn chứ, mình cũng không phải là nô ɭệ, sao lại gọi là chạy trốn được ~

Vốn dĩ định chờ cấp đủ dinh dưỡng cho Trứng Trứng, sẽ mang Trứng Trứng trở về thôn hồ ly cơ! Sao bây giờ đại yêu quái lại như vậy, cứ giống giao kèo Bá Vương ấy, còn không cho mình đi?

"Không nghĩ là tốt nhất, sau này nếu dám làm như vậy, chạy đến nơi đâu cũng bắt ngươi trở về."

Lời đe dọa lạnh nhạt của Nhai Xế làm tiểu hồ ly run đuôi một cái theo bản năng, ngay sau đó liền làm bộ nghe không hiểu vùi vào lòng người đàn ông, yếu ớt rêи ɾỉ theo từng nhịp chao nghiêng.

"Ưʍ... Ngươi, ngươi chậm chút đã, ta mệt... Ra nhanh nhanh chút có được không ~"

Ôm trong lòng tiểu yêu tinh vừa non mềm vừa nhõng nhẽo, Nhai Xế chỉ cảm thấy sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn thỏa dạ, thậm chí chỉ hận không thể trói tiểu yêu tinh bằng dây thừng, giam bên người mọi lúc mọi nơi mới là phải đạo.

"Muốn cho người đàn ông của ngươi ra sớm hơn, vậy thì ngươi cũng nên gọi tiếng nào dễ nghe, ta mới có thể thành toàn ngươi được."

Một bụng gian trá của Nhai Xế lách tách sôi sục, bắt đầu bám lấy tiểu hồ ly không chịu buông tha.

"Cái gì dễ nghe... Hu hu, có mà ngươi bắt nạt ta..."

Đầu óc Vân Nhiễm ngơ ngơ ngác ngác, cơ bại không hiểu ám chỉ của Nhai Xế, trái lại còn vừa mệt vừa ức, vặn cái mông nhỏ, không chịu cất lời.

"Gọi tướng công nghe xem sao?"

Nhai Xế bỗng nảy sinh hứng thú khó lòng giải thích, chính bản thân cũng không rõ tại sao lại muốn ép tiểu yêu tinh kêu tiếng gọi cực hạn thân mật này.

"Ngươi, ngươi toàn nói lời gì đâu."

Vân Nhiễm cũng bị lòng tham vô đáy của Nhai Xế câu lên nỗi xấu hổ trong lòng, khuôn mặt thoắt đỏ, đôi tai cũng cảnh giác dựng thẳng.

Nhai Xế vốn cũng chỉ thuận miệng nói ra, không nghiêm túc đến vậy, nhưng nhìn bộ dạng không tin nổi của tiểu yêu tinh, đột nhiên người đàn ông cảm thấy không hài lòng.

"Làm sao? Không muốn gọi? Hay là muốn giữ lại để sau này gọi người khác."

"Nhưng mà, gọi như vậy rất kỳ cục..."

Vân Nhiễm đỏ mặt rối rắm, do do dự dự không chịu mở miệng.

Nhai Xế không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, động tác dưới thân lại hung bạo lên.

"Ưm hức ~ đừng, đừng như vậy, xin ngươi!"

Vân Nhiễm sớm đã là nỏ mạnh hết đà, giờ đây sao chịu nổi tra tấn thêm nữa, tinh thần lập tức bị đánh sập, sụt sùi nức nở đến lời khước từ cũng không nói nên lời.

Mà Nhai Xế thì căn bản chính là mắt điếc tai ngơ, một mực chờ đợi tiểu yêu tinh nói ra lời mình muốn, lần nào lần nấy đều chỉ hận không thể nhét hết cả họ hàng gốc rễ vào bên trong hậu huyệt, hoàn toàn chiếm đoạt sân sau êm đềm của Vân Nhiễm.

"Hức... tướng công, tướng công nhẹ chút... Sắp, sắp không chịu nổi nữa rồi ~"

Vân Nhiễm không chịu nổi nghẹn ngào mà nhỏ giọng hô lên, âm thanh như ngâm mật.

Một tiếng 'Tướng công' này làm cho Nhai Xế nóng bừng, gậy rồng nhẫn nhịn nguyên đêm hoàn toàn thất thủ chỉ trong một khắc, bắn thẳng vào bên trong lỗ sâu ướŧ áŧ của tiểu hồ ly.

"A----------- hu, nhiều quá, bụng thật nóng..."

Tiểu hồ ly bị bắn đến mơ màng, chỉ theo bản năng mà cuộn tròn trong lòng Nhai Xế, mông nhỏ nũng nịu vẫn còn đang bị người đàn ông tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng, tàn bạo cứ như muốn lấp đầy bụng thiếu niên.

"Tướng công cho ngươi ăn hết, phía dưới đã ăn no chưa?"

Hiếm khi thấy Nhai Xế dịu dàng đến vậy, ôm tiểu yêu tinh vào lòng, tháo bỏ linh lực trói trên ngồng hoa Vân Nhiễm.

"Ưm hư ~ tướng công hức... Tiểu ra rồi, thật là bẩn ~"

Vân Nhiễm thẹn thùng hoảng hốt ôm chặt cổ Nhai Xế, nức nở bắn ra tia tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhàn nhạt cuối cùng.

Đã nhạt đến độ không nhìn rõ màu sắc, đủ thấy tối nay tiểu yêu tinh đã bị chơi mệt đến trình độ nào.

"Đừng khóc, khóc làm tướng công đau lòng."

Nhai Xế không kiềm được lòng nhấc cằm tiểu yêu tinh, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn này, không hàm chứa bất kỳ hơi thở nào của tìиɧ ɖu͙©, chỉ là vuốt ve đắm chìm.

Răng môi thân mật, hơi thở quện hòa, dường như chỉ vì nụ hôn mà trái tim cũng gắn liền, không thể nào chia cách.

"Ưʍ... hức, tướng công~"

Nụ hôn vừa dứt, Vân Nhiễm liền nhỏ giọng gọi lên, phảng phất yếu ớt và bất an, tìm kiếm sự vỗ về của người tình lữ.

"Ta ở đây."

Nhai Xế dùng sức ôm chặt thiếu niên vào lòng, không chịu buông tay, cái đuôi hồ ly cũng quấn trên tay hắn.

"Còn muốn tướng công hôn, hôn hồ ly rất dễ chịu..."

Tiểu hồ ly cực kỳ mê mệt nụ hôn của Nhai Xế, mỗi lần đều bị người đàn ông hôn mềm người không một chút chống cự.

Đối với Vân Nhiễm, hôn môi và ve vuốt, đều có thể khiến thiếu niên cảm nhận được đặc biệt rõ ràng thương yêu và thương tiếc dưới lớp vỏ lạnh lùng thường ngày của đại yêu quái.

Giống như cạm bẫy rải đường, dồn tiểu hồ ly trời sinh mẫn cảm vào con đường không thể kháng cự, từ đó cam tâm tình nguyện sa vào bên trong không chịu đi ra...