Sự Trả Ơn Của Long Vương

Chương 15: Cáo trắng nhỏ văng mật hoa khắp nơi

(trốn khỏi bị tét mông/ hoa huyệt phun nước/ bíp bíp hậuhuyệt)

Ngoài cửa sổ mưa xối triền miên, rì rì rầm rầm gõ lên boong thuyền và bệ cửa sổ, ánh đèn xa xa nhấp nháy không ngừng giữa màn hơi mù trắng.

Nhưng trên chiếc giường lớn bên trong tẩm điện đỉnh thuyền, thì đã sớm nóng bỏng kiều diễm, màn che ấm áp rung rinh không ngừng theo bóng người đung đưa, những tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé như tiếng mèo kêu phảng phất trong không gian.

"Ưʍ... Nhai Xế, đừng, đừng liếʍ chỗ đó..."

Vân Nhiễm run rẩy siết chặt chiếc áo gấm dưới thân, cơ thể trắng múp được tơ lựa sắc trầm tôn vinh càng thêm phát sáng tinh tế, đang bủn rủn dưới những vuốt ve kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người đàn ông.

Nhai Xế ăn sạch sữa non từ bầu ngực của tiểu hồ ly, giữa răng miệng đều là vị sữa thơm nồng, đại yêu có chút mê muội, chỉ thấy tiểu yêu tinh trong lòng thơm mềm ngon ngọt.

Vân Nhiễm đáng thương vừa mới được bỏ qua đầṳ ѵú béo mập sưng vù, nay lại bị Nhai Xế hôn mυ'ŧ dọc một đường từ ngực đi xuống, vòng eo dày đặc dấu hôn dấu răng.

Trang phục rộng thùng thình trên người đã sớm bị Nhai Xế thừa cơ kéo xuống, treo lủng lẳng trên eo, úp úp mở mở những cảnh sắc diễm tình bên dưới.

Nhai Xế không cho Vân Nhiễm cơ hội kháng cự và chạy trốn nữa, trực tiếp đè eo tiểu yêu tinh, xé sạch quần áo trên người đối phương, tiện tay ném sang một bên.

"Ưm ưʍ... Đừng, ta không muốn, ưm hức!"

Vân Nhiễm nhích nhích cái mông muốn trốn, nhưng rồi lại bị Nhai Xế vỗ mông một cái, tự dưng bị đánh làm cả người mềm nhũn, quỳ nằm trên giường không ngừng thở dốc.

"Sao mà cái mông cũng mập như vậy?"

Nhai Xế cảm thấy đánh lên cặp mông béo của tiểu hồ ly rất sướиɠ tay, đáy lòng còn mong đợi Vân Nhiễm vùng vẫy nhiều thêm chút.

"Sao, sao ngươi dám đánh mông ta... huhu, ta là người lớn rồi, ngươi thật là quá đáng!"

Kɧoáı ©ảʍ và thẹn thùng khi bị đánh mông gần như làm sụp đổ tiểu hồ ly thiên tính e thẹn, Vân Nhiễm nức nở không ngớt, nằm quỳ trên giường, cặp mông trắng mập bị đánh ra dấu bàn tay nhìn qua thật sự là dụ người phạm tội.

Cái đuôi hồ ly giữa hai cánh mông cũng đau đến run run, rủ xuống nhu thuận che giấu cặp mông trắng nõn, chỉ có điều càng mang mùi vị ỡm ờ khêu gợi.

"Lớn rồi mà không nghe lời, mông bị đánh là phải."

Nhai Xế nhìn tiểu yêu tinh uốn éo cái mông bò bò ra mép giường mà bụng dưới muốn bốc cháy, hận không thể ôm lấy cánh mông mập, đánh cho nước da^ʍ bắn tung tóe mới chịu dừng.

"Ừm hức ~ hu, đau quá, ta không muốn! Thả ta ra, đừng mà..."

Vân Nhiễm hổn hển hồi lâu, vẫn chưa từ bỏ ý định chạy ra mép giường, dùng cả tay cả chân bò đi trốn, cặp mông béo múp rung trái rung phải theo từng động tác của tiểu hồ ly, giống hệt trái đào mọng nước.

Long sàng trong tẩm điện của Long vương vốn cực kỳ rộng lớn, Vân Nhiễm có muốn chuồn đi cũng chẳng thể hành động nhanh, huống hồ phía sau còn có một tên Nhai Xế.

Người đàn ông cố tình không kéo tiểu hồ ly về đè dưới háng ngay tức khắc, mà mỗi lần tiểu hồ ly nhích, hắn sẽ lại hung hăng đánh lên cặp mông dâʍ đãиɠ kia một lần.

Cứ vậy cho đến khi Vân Nhiễm bị đánh đến run lẩy bẩy, thở dốc mấy tiếng, thân thể mềm rũ ra hoàn toàn không động đậy được nữa.

"Huhu... đừng, sao lại như vậy... hức, mông thật là lạ quá, buồn..."

Vân Nhiễm bị Nhai Xế bám sát phía sau, trêu chọc như mèo vờn chuột, chẳng bò ra được bao nhiêu mông đã in đầy dấu bàn tay, trên đùi còn rỉ xuống từng dòng chất lỏng trong suốt.

"Còn muốn chạy không, hửm?"

Nhai Xế yêu thích cặp mông này khôn kể xiết, phát hiện ra toàn thân tiểu hồ ly từ trên xuống dưới đâu đâu cũng là báu vật, nơi nào nơi nấy đều thích hợp bị người ta đặt trên tay tỉ mỉ chơi đùa, hoặc là ấn trên giường hung bạo dạy dỗ...

"Hức... ngươi, ngươi đừng đuổi theo ta, mông đau..."

Vân Nhiễm khóc lóc mềm nhũn trên giường, nghẹn ngào không thở nổi, chỉ thấy mông mình nóng rát đau đớn, nhưng đáng sợ nhất là, một loại cảm giác sung sướиɠ không thể nói rõ mọc ra giữa cơn đau khiến cho tiểu hồ ly dim díp hưởng thụ.

Nhất là mỗi khi bị đại yêu quái đánh mông, Vân Nhiễm lại không nhịn được cắn môi đè nén tiếng rêи ɾỉ kêu đau nhõng nhẽo như nước, ngậm nước mắt kẹp chặt hai chân không cho dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống.

Tại sao bị đánh mông, hức, mà cũng thoải mái như vậy...

Vân Nhiễm bị Nhai Xế đuổi theo tét mông một hồi, mông đã bị đánh ra kɧoáı ©ảʍ, thân thể mềm không chịu được.

Lúc này Nhai Xế mới giữ eo đối phương ôm người về giường, buông rèm, không thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, chỉ còn lại ánh sáng ấm áp từ những ngọn đèn bốn phía thắp sáng chiếc giường lớn.

"Mông có đau không?"

Đại yêu đỡ lấy tiểu yêu tinh mềm mại không xương, bàn tay không chút khách khí lần theo cặp mông mập mềm, tùy ý vuốt ve nắn bóp.

"Ưm ha... ngươi, ngươi còn bóp nữa, đau lắm..."

Vân Nhiễm xấu hổ đỏ mặt, cảm nhận cặp mông bị bàn tay của đại yêu nắm chặt, nhào nặn thành đủ loại dáng vẻ dâʍ đãиɠ theo ý Nhai Xế, tiểu hồ ly sắp bị kɧoáı ©ảʍ khủng khϊếp này bức điên luôn rồi...

"Nhóc nói dối, ta thấy ngươi nào có đau, dưới này còn thoải mái đến chảy nước."

Nhai Xế vừa nói, vừa trực tiếp đỡ eo Vân Nhiễm thả nằm lên giường, tiểu hồ ly tạm thời không để ý, hai chân bị mở ra, hai lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ ướŧ áŧ giữa hai chân lộ ra triệt để dưới tầm mắt Nhai Xế.

"A----- không được nhìn... hức, đừng vậy mà, Nhai Xế, ta không muốn..."

Tư thế nằm ngửa mở lớn hai chân khiến Vân Nhiễm cực kỳ bất an mà van xin, hai lỗ nhỏ dưới thân mấp máy không ngừng, nước da^ʍ chảy ra ướt đẫm hai đùi, ngay cả lông đuôi hồ ly cũng bị dính dớp.

Nhưng mà Nhai Xế đã sớm không nghe thấy những lời cầu khẩn làm bộ đáng thương của Vân Nhiễm nữa.

Nhìn cảnh xuân diễm lệ dưới thân tiểu yêu tinh, cổ họng Nhai Xế khô đau phát nghẹt.

Tiểu yêu tinh thân thể âm dương, nếu bị người ngoài biết được, chỉ e đã sớm bị các phe tranh đoạt.

Huống hồ tiểu hồ ly chỉ vừa mới trưởng thành, khuôn mặt non nớt thanh thuần mà sạch sẽ, so sánh với kẽ mông dâʍ đãиɠ như kỹ nữ, hình thành sự tương phản đối lập chấn động.

"Hức... đừng, đừng nhìn, xấu hổ..."

Vân Nhiễm cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Nhai Xế, chỉ thấy thư huyệt và hậu huyệt như phát hỏa, vừa nóng vừa buồn, chất lỏng chảy ra không ngớt.

Hơn nữa không chỉ là phái dưới, cặp bánh bao trước ngực cũng không tự chủ bắt đầu căng trướng, luồng sữa lăn lộn bên trong, đòi được giải phóng.

"Sao lại lẳиɠ ɭơ như vậy, hửm? Dưới này còn không kịp đợi, ngươi xem nước đã chảy hết lên giường rồi."

Giọng Nhai Xế khàn vô cùng, ngón tay mang theo vết chai dọc theo mép hoa huyệt, lập tức bị làm ướt, mà môi lớn mềm mại cũng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ một trận.

"A ~ hưm, đừng sờ... hức, ta không biết..."

Hoa huyệt Vân Nhiễm bị Nhai Xế giày vò, thân thể thoát ly khỏi ý chí chủ nhân, bắt đầu ngày càng hưng phấn, thậm chí còn phun nước, ồ ạt chảy ra ngoài theo kẽ khe môi nhỏ.

"Thăng hoa rồi?"

Nhai Xế nhìn phản ứng dâʍ đãиɠ cực độ giữa hai chân tiểu hồ ly, hoàn toàn không ngờ Vân Nhiễm lại mẫn cảm đến mức độ này.

"Hưm, không có... không biết, bên dưới kỳ lạ quá, tè ra mất rồi, Nhai Xế..."

Vân Nhiễm thẹn thùng không nói ra câu hoàn chỉnh, nhưng mà mật hoa phun ra cơ bản không phải thứ tiểu hồ ly có thể kiểm soát được.

Huống hồ hai chân còn bị Nhai Xế đè chặt hai bên người, tạo ra tư thế chữ M thuận tiện cho người đàn ông thu toàn bộ cảnh đẹp sắc tình vào đáy mắt.

Tiểu hồ ly bị cao trào hành hạ đổ mồ hôi đầm đài, ngón tay trắng nõn nắm chặt vạt áo Nhai Xế theo bản năng, dường như muốn bắt chặt một cọng rơm cứu mạng.

"Nhai Xế... hưm, ở dưới khó chịu..."

Vân Nhiễm rêи ɾỉ nghẹn ngào, hướng về đại yêu trước mắt, không biết là nũng nịu hay nhờ cậy, cơ thể trắng ngần run lên nhè nhẹ, kẽ mông còn loáng thoáng chảy ra từng dòng mật nước.

"Cởi đồ cho ta..."

Nhai Xế ôm tiểu hồ ly vào lòng, đặt lên cơ thể Vân Nhiễm từng nụ hôn nóng cháy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho cậu mềm rũ ngón tay.

Vân Nhiễm nghe vậy vừa lúng túng vừa ẩn ẩn mong đợi ngoan ngoãn đưa tay, đầu ngón tay mềm mại vụng về kéo kéo đai lưng y phục trên người Nhai Xế, nhưng mà lễ phục phức tạp rõ ràng có độ khó hơi cao so với Vân Nhiễm.

"Hưʍ... thật là khó cởi, xoắn hết vào nhau rồi..."

Vân Nhiễm gắng gượng mở đôi mắt ngấn lệ mơ màng, vừa ấm ức vừa run rẩy cởi đai lưng cho Nhai Xế, chẳng ngờ đầu ngón tay căn bản không có sức lực, không những không cởi ra được mà còn rối rắm cả lên.

"Sao lại ngốc thế cơ chứ."

Nhai Xế nhìn tiểu yêu tinh bên dưới đã thèm ăn đến chảy nước, mà tay còn vụng dại một chiếc đai lưng cũng không cởi được, chỉ đành bất đắc dĩ xen phần dung túng mắng nhẹ một câu, rồi phủ lên tay Vân Nhiễm, dẫn người cởi đai lưng.

"A, cởi được rồi... thật là xấu, hức, cái này khó nhìn quá nha..."

Vân Nhiễm thở dốc một tiếng, sau đó bị hai cây thịt đặc biệt phấn khích trong quần Nhai Xế dọa cho co rúm người.

Dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy, lần trước còn ngậm vào trong miệng, nhưng mà bất kể là lần thứ bao nhiêu, thì lúc nào cũng sẽ khϊếp đảm không dám nhìn thẳng.

Do đã hoàn toàn tiến vào trạng thái hưng phấn, cây cột của Nhai Xế không chỉ cứng phồng, mà qυყ đầυ cũng rỉ dịch tanh hôi, hơi thở giống đực đậm đặc hun cho Vân Nhiễm đỏ bừng sắc mặt.

"Xấu cũng có thể làm ngươi sung sướиɠ."

Nhai Xế bị phản ứng của Vân Nhiễm làm cho dở khóc dở cười, dươиɠ ѵậŧ của mình vốn đã dữ tợn tàn bạo như thế, dĩ nhiên không so được với hoa huyệt trắng hồng và sạch sẽ của tiểu yêu tinh.

Nhưng nghĩ đến việc thịt sò hồng nộn của tiểu yêu tinh sắp bị gậy rồng đáng sợ dưới háng mình thỏa lòng xâm phạm và chinh phục, Nhai Xế không những không có bất kỳ cảm giác thương tiếc nào, trái lại còn hoàn toàn hăng hái.

Đại yêu đè hai cánh mông béo mập của yêu tinh trong lòng, bắt đầu nhích gậy rồng chuẩn bị đưa đến bên trong, hai lỗ nhỏ đều đã ướt đẫm, chẳng cần bôi trơn hay mở rộng dư thừa gì.

"Hưʍ... Nhai Xế, đừng, ta không muốn phía trước..."

Nhưng ngay đúng lúc này, Vân Nhiễm đột ngột khóc nức nở, vặn vẹo cái mông không muốn thịt rồng của Nhai Xế cắm vào bên trong thư huyệt, làm cho gậy rồng mới cắm vào một mẩu đã lại tuột ra, tiếng thở dốc lớn thêm mấy phần.

Tìиɧ ɖu͙© bị đánh gãy, ánh mắt Nhai Xế trở nên hung tàn, dường như chỉ muốn theo bản năng cưỡng ép đi vào bên trong tiểu yêu tinh to gan dám phản kháng bản thân.

Thế nhưng Vân Nhiễm lại một mực nắm chặt gậy rồng của mình, khiến cho vảy rồng bên hông Nhai Xế hiện ra trong nháy mắt.

"Ngươi muốn thế nào..."

Nhai Xế còn chưa nói hết, Vân Nhiễm đã đỏ mặt vừa to gan vừa phóng đãng nhấc mông, đè gậy rồng của đại yêu trước cửa hậu huyệt, ngồi xuống từng chút từng chút...

"Ưm hứm... hu, to, to quá..."

Vân Nhiễm ngồi ngang người Nhai Xế, nhúc nhích mông nhỏ chật vật hạ hông, muốn nuốt toàn bộ dươиɠ ѵậŧ vào trong cơ thể mình.

Nhưng dưới trạng thái cương cứng, gậy rồng Nhai Xế thật sự là quá cường tráng thô to, mới chen vào chóp đỉnh, tiểu hồ ly đã giàn giụa nước mắt, tóc mai cũng ướt nhẹp hết cả.

Nhai Xế thở dốc nặng nề, kìm lòng không đậu vuốt ve gò má Vân Nhiễm, lau đi nước mắt tiểu hồ ly.

Nhưng hoàn toàn trái ngược với động tác dịu dàng trên tay, chỉ một giây sau hạ thân Nhai Xế lại trực tiếp hung hăng đỉnh lên, nhồi cây cột to dài vào sâu bên trong lỗ mềm Vân Nhiễm.

"A------ ừm hức! Không... vào rồi, ư, sao lại..."

Vân Nhiễm bị dươиɠ ѵậŧ cắm bén ngót vào bên trong hậu huyệt, lập tức đến cả chiếc đuôi cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy, chỉ cảm thấy gậy rồng tráng kiện sắp chọc hư bụng nhỏ rồi...

"Ưʍ... chậm một chút. Nhanh, nhanh quá ~ bụng khó chịu..."

Tiểu hồ ly khóc lóc đè đè cái bụng mềm của mình, loáng thoáng cảm nhận được hình dạng chiếc gậy rồng của Nhai Xế, kɧoáı ©ảʍ hứng tình vừa hạ lưu vừa nɧu͙© ɖu͙© trên chiếc giường ngủ không ngừng cọ lên từng ngóc ngách xó xỉnh khắp cơ thể thiếu niên.

Nhưng đối mặt với sự xin tha và yếu thế của Vân Nhiễm, Nhai Xế vẫn không hề do dự, trực tiếp ôm eo Vân Nhiễm bắt đầu một lượt thọc ra thọc vào mới.

Lần nào cũng đỉnh đến vị trí sâu nhất, khiến cho Vân Nhiễm đến rêи ɾỉ cũng khó lòng phát ra, chỉ có thể yên lặng chảy nước mắt, cặp bánh bao mềm mại trước ngực bị xóc nảy cho run rẩy không ngừng.

"Tại sao không cho động vào phía trước?"

Giọng điệu nhiễm tìиɧ ɖu͙© nồng đậm mùi nguy hiểm của đại yêu cất lên bên tai, khiến cho Vân Nhiễm bừng tỉnh từ giữa kɧoáı ©ảʍ, run run rướn người bám vào l*иg ngực Nhai Xế sụt sịt.

Bàn tay mềm mại của tiểu hồ ly khoen sau cổ Nhai Xế theo bản năng, như là cầu khoan dung, con ngươi cũng rủ xuống không dám đối mặt với Nhai Xế.

"Hức... ta, ta sợ đau..."

Vân Nhiễm dụi nước mắt không ngừng, miễn cưỡng tìm được khoảng trống giữa những lần rút ra cắm vào kịch liệt, giải thích vụn vặt.

Dáng vẻ hoa lê đái vũ kia khiến người ta yêu thương không ngớt, chỉ hận không thể ôm thẳng yêu tinh vào lòng mà cưng chiều ôm ấp.

Nhưng không biết tại sao, Nhai Xế lại có trực giác tiểu yêu tinh đang nói dối.

Đại yêu không nói nhiều, chỉ là gậy rồng thụt rửa cửa sau của Vân Nhiễm ngày càng ác liệt, tựa như đang tra hỏi không tiếng động, tra tấn thúc ép đối phương nói thật...

"A~ ưm, sâu, sâu quá... xin ngươi, đừng mà!"

Khi bị chọc đến một điểm nào đó trong cơ thể, Vân Nhiễm gần như khóc thét, cặp mông cứng ngắc không dám động bừa, kɧoáı ©ảʍ xốp xốp tê tê kéo dài dịu êm như nước hoàn toàn hiện rõ, không thể chống cự, cũng không thể trốn tránh.

"Ở đây..."

Nhai Xế hé mắt, toát ra vài nét hưng phấn của kẻ đi săn, bắt được điểm nhạy cảm trong cơ thể tiểu yêu tinh.

Điểm mẫn cảm của Vân Nhiễm hơi sâu một chút, nhưng dựa theo kích cỡ của Nhai Xế, chỉ cần chú ý đến, thì lần nào đỉnh vào cũng có thể nghiền qua nơi đó, thao cho tiểu yêu tinh run bật hai đùi.

"Đừng... xin ngươi mà, đừng chọc nơi đó nha!"

Vân Nhiễm nhạy bén nhận ra suy tính trong ánh mắt Nhai Xế, tức thì hoảng hốt khẩn cầu, mông mập vùng vẫy muốn thoát khỏi háng Nhai Xế.

Nhưng gậy rồng chôn sâu bên trong đã đóng đinh thiếu niên dưới thân Nhai Xế, hơn nữa Vân Nhiễm đã sớm bị thao đến độ mềm như sợi bún, không có ngoại lực giúp đỡ cơ bản đã chẳng làm được gì, chỉ đứng lên khỏi gậy thịt cũng không làm nổi.

Tác dụng duy nhất của lần giãy giụa này, chính là khiến cho lửa dục dưới đáy lòng Nhai Xế càng hung ác hơn mấy phần, gậy rồng phẫn nộ bành trướng gần như căng lỗ nhỏ của Vân Nhiễm đến cực hạn, không còn một chút nếp nhăn.

"Miệng nói không cho chạm vào, vậy mà mở mắt nhìn xem, bên dưới đã ướt đến phun nước rồi."

Nhai Xế nắm cằm Vân Nhiễm, không cho thiếu niên được phép phản kháng, thậm chí ép Vân Nhiễm mwor mắt, cúi đầu nhìn xem mình đã bị thao thành dạng gì.

"Ưʍ... xấu, xấu hổ... hức, đừng mà, Nhai Xế ~"

Vân Nhiễm trốn tránh vùi mặt vào cổ Nhai Xế, không chịu nhìn phản ứng dâʍ đãиɠ khủng khϊếp của mình bên dưới, đuôi hồ ly bù xù mềm mại lấy lòng quấn quanh hông người đàn ông, dường như cũng biết thuận theo ý tứ của chủ nhân, tìm kiếm mấy phần thương yêu và luyến tiếc.

Nhai Xế không truy xét hành động không dám nhìn của tiểu yêu tinh, trái lại còn nương theo tư thế Vân Nhiễm co rúc trong lòng mình, gác cặp chân thon dài của tiểu hồ ly lên vai, gần như là gập ngang người Vân Nhiễm.

"Ưm hức... chân lạ quá ~"

Thân thể thiếu niên mềm dẻo mà lại thon dài, dù có bị xếp ra tư thế thừa hoan dâʍ đãиɠ như vậy, cũng chỉ rêи ɾỉ nhắm mắt không dám nhìn, thậm chí miệng huyệt mập mềm còn căng thẳng hút mạnh thêm mấy lần, xoắn chặt gậy rồng Nhai Xế.

"Không muốn nhìn, vậy dùng phía dưới nếm thử xem sao?"

Nhai Xế siết chặt eo Vân Nhiễm, không cho tiểu hồ ly đã rơi vào bẫy có bất kỳ cơ hội nào chạy thoát, sau đó đỉnh háng thật mạnh, chôn sâu toàn bộ gậy rồng vào bên trong hậu huyệt Vân Nhiễm, qυყ đầυ bành trướng cố ý nghiền xoáy điểm nhạy cảm cực kỳ tàn nhẫn.

"A------- ưm, không... sắp hỏng rồi, trong mông..."

Vân Nhiễm phát ra một tiếng khóc nức nở, âm thanh phảng phất khàn khàn mê người khôn xiết, lỗ nhỏ bên trong đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lêи đỉиɦ, nước da^ʍ ấm áp không ngừng rỉ xuống dọc theo vị trí giao hợp, thấm ướt đẫm bụng dưới hai người.

"Nói thật đi, tại sao không cho động vào phía trước..."

Giữa tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng, Nhai Xế nảy sinh đôi phần tàn khốc không thể hiểu rõ, đưa tay đến thư huyệt ướt đẫm dưới thân Vân Nhiễm, moi móc, tìm được âʍ ѵậŧ, xoa nhéo nhào nặn một cách thô lỗ.

"Hưʍ... đừng, đừng cùng nhau... ta, ta không chịu được..."

Vân Nhiễm vừa bị Nhai Xế nghiền ép điểm nhạy cảm sâu bên trong hậu huyệt, vừa bị nắm âʍ ѵậŧ, giáp công tứ phía khiến cho tiểu hồ ly bị chơi đến mất hồn.

"Phía trước, chạm vào phía trước, sẽ... lại có bầu cục cưng..."

Chữ 'lại' của Vân Nhiễm thoát âm nhẹ cực kỳ, hơn nữa Nhai Xế lại thêm tiếng thở dốc của Nhai Xế và tiếng nước nhóp nhép dưới mông tiểu hồ ly, thành ra đại yêu cơ bản không nghe rõ, chỉ hiểu đại khái Vân Nhiễm không muốn mang thai.

Nhưng mà, việc mang thai cục cưng, trái lại bỗng khiến Nhai Xế hưng phấn vô hình, nhất là khi những lời này được nói ra từ miệng Vân Nhiễm, làm cho Nhai Xế sinh cảm giác thỏa mãn và chinh phục khác thường.

"Không muốn mang thai con của ta, hửm?"

Đại yêu chất vấn bằng giọng điệu nguy hiểm, lại còn đổi cách truy hỏi, khiến cho Vân Nhiễm vừa căng thẳng vừa khó chịu nhúc nhích cặp mông, không biết làm sao mà ôm chặt cổ người đàn ông.

"Hưʍ... không, không phải... không muốn bụng to đâu ~ a a, bụng to khó chịu..."

Vân Nhiễm mơ màng trả lời, chỉ lấy cớ là bụng to khó chịu, mặc dù lúc mang thai Trứng Trứng bụng to khó chịu thật, nấp trong căn nhà gỗ nhỏ rất lâu không dám gặp ai...

Đối với Nhai Xế, lời giải thích này cũng coi như tạm chấp nhận được.

Quan sát tiểu hồ ly non nớt trong ngực, thật sự bắt thiếu niên mang thai ở độ tuổi này, dù là quyết định cực kỳ mê người, nhưng có vẻ cũng hơi cầm thú một chút...