Uống Một Ly Sữa Trước Khi Ngủ

Chương 5

Chương 5: Người đẹp khóc lóc vì vừa bị cᏂị©Ꮒ vừa bị hút sữa

"A Bạch à, gần đây cậu đang trốn tôi đúng không?"

Lục Dương tìm đúng điểm G, ngón tay cứ liên tiếp cọ vào chỗ đó. Cảm giác bủn rủn, tê dại nhanh chóng lan khắp cơ thể Nguyễn Bạch. Trong ký túc xá vốn rất yên tĩnh nên tiếng nước dính nhớp từ thân dưới cậu càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Lục Dương... Cậu... Sao lại... Ưʍ...!" Điểm G liên tục bị người ta cọ vào, khiến Nguyễn Bạch vốn định ngồi dậy đẩy Lục Dương lập tức nhũn eo. Xoang mũi phát ra những tiếng rêи ɾỉ khàn khàn. Trên giường chỉ có tiếng thở dốc mềm mại. Thậm chí cậu không còn hơi sức đâu để thắc mắc tại sao học sinh ngoại trú như Lục Dương lại ở đây vào đêm khuya, càng không thể chú ý đến ánh mắt tăm tối, tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu khi hắn nhìn cậu.

"Cuối tiết mấy ngày nay, tôi đều đi tìm cậu. Nhưng cậu toàn lôi tên bên cạnh ra làm lá chắn, đến tan học cũng không về chung với tôi. Nếu không nhìn thấy đơn xin học nội trú trên bàn chủ nhiệm thì chắc chuyện ở kí túc xá cậu cũng gạt tôi đúng chứ?"

Ngón tay bên trong lỗ hậu Nguyễn Bạch chẳng biết từ bao giờ đã tăng lên ba ngón. Chúng nó đột nhiên bấm mạnh vào thành ruột làm toàn thân cậu run rẩy. Nhìn chằm chằm đôi mắt rưng rưng của Nguyễn Bạch, Lục Dương chắc nịch nói: "Cậu đang trốn tránh tôi."

"Ưʍ... Hức... Không phải mà..." Cắn chặt môi dưới, Nguyễn Bạch cố gắng đè nén âm thanh hừ hừ, mềm yếu kia dưới lưỡi. Song không thể nào kiềm được tiếng rêи ɾỉ tràn ra như không khí trong túi bóng bị chọc thủng. Cậu chỉ thấy mọi cảm giác đều tập trung ở động nhỏ chứa ba ngón tay đang cọ cọ lung tung kia. Kɧoáı ©ảʍ dần được tích tụ, vô cùng mãnh liệt làm cậu vừa lưu luyến lại vừa muốn né tránh nó.

Bàn tay còn lại của Lục Dương phủ lên dươиɠ ѵậŧ sắp bắn tinh của Nguyễn Bạch. Một giọt trắng đυ.c chảy ra từ qυყ đầυ, dọc theo thân dươиɠ ѵậŧ. Kɧoáı ©ảʍ đằng trước và phía sau tra tấn cậu. Tuy nhiên một giây trước khi cậu muốn giải phóng con cháu ra, ngón tay Lục Dương tàn nhẫn chặn nó lại: "A Bạch, nhìn tôi."

Sắp "lêи đỉиɦ" mà còn bị người ta ngăn cản, cảm giác nghẹn hỏng làm đầu óc cậu choáng váng, trống rỗng. Theo phản xạ, Nguyễn Bạch ngoan ngoãn ngẩng đầu. Ánh mắt ngẩn ngơ như con nai con đang mơ màng, khóe mắt ướŧ áŧ, đỏ ửng thật diễm lệ.

"Cậu trốn tôi." Lục Dương hơi cố chấp gằn từng chữ, cứ lặp lại một lần rồi một lần nữa: "Có phải không?"

"Mình..." Giọng nói Nguyễn Bạch run run. m thanh mềm nhũn còn kèm theo tiếng khóc nghẹn ngào, nức nở. Nước mắt lặng lẽ chảy từ khóe mắt xuống tóc mai rồi biến mất. Mất nửa ngày, Nguyễn Bạch mới nhận ra hắn đang tức giận. Đôi môi cậu hơi hé ra, run rẩy nhả vài chữ. Thoạt nhìn cực kì đáng thương.

"Xin lỗi cậu... Hức... Mình sai rồi..."

Lúc ngón tay Lục Dương bỏ ra, hắn cúi người xuống rồi hôn Nguyễn Bạch. Đây thật sự là một nụ hôn dịu dàng đến lạ, tựa như muốn xoa dịu tâm hồn mệt mỏi của cậu. Đầu lưỡi cả hai triền miên, say sưa bên nhau. Tận đến lúc tách ra, cậu vẫn còn đang chìm đắm trong dư vị "lêи đỉиɦ", mơ màng không phản ứng với những gì vừa mới diễn ra. Vẻ ngây thơ toát ra từ đầu đến chân, làm hắn càng muốn bắt nạt cậu hơn.

Khi Nguyễn Bạch tỉnh táo lại từ kɧoáı ©ảʍ, thân dưới cậu đã dính nhớp hỗn độn. Rũ mắt nhìn xuống, sau đó như quá xấu hổ mà lập tức dời đi. Cậu chỉ thấy mặt mình càng ngày nóng lên.

Song Lục Dương không định dễ dàng tha cho cậu như thế. Thấy động nhỏ đã có thể phun vào nuốt ra ba ngón, ngón tay hắn rời khỏi động thịt đang vô thức mυ'ŧ máp. Chẳng do dự gì để dươиɠ ѵậŧ ngay cửa động, hắn bẻ hai cánh mông cậu ra rồi hung hăng đâm "thanh gươm" của mình vào.

"A!!!!! Không, ha a... Lớn quá...!" Nước mắt tức khắc trào khỏi mi. Nơi riêng tư chưa bao giờ bị xâm phạm, giờ đây đột ngột bị một cây thực thô to, nóng bỏng căng đầy đến mức không còn một kẽ hở. Cảm giác trướng đau không chịu được trào ra từ sâu trong lỗ nhỏ. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi qua xương sống, thẳng hướng xông vào đại não cậu. Nguyễn Bạch đau đến run sợ, lắc mông muốn trốn về phía sau. Nhưng mắt cá chân đang lộn xộn bị Lục Dương bắt lấy, hung hăng kéo lại. Rồi như trừng phạt cậu mà đâm qυყ đầυ thật mạnh vào bên trong.

Dươиɠ ѵậŧ hắn bị động thịt ướt nóng mυ'ŧ chặt. Tầng tầng lớp lớp thịt đè ép gậy thịt chặt chẽ khiến da đầu Lục Dương sướиɠ đến tê dại. Không chờ nổi Nguyễn Bạch thích ứng nữa, hắn đè cậu xuống rồi mạnh mẽ đâm rút.

"Ưʍ... Chật một chút..." Cậu sợ hãi kêu lên. Thành ruột mềm mại bị tần suất đâm chọc ma sát đến muốn nổi lửa. Cửa động bị cắm dính đầy tràng dịch lộn xộn, lỗ sau căng trướng đem lại cảm giác kì dị khiến đầu óc cậu rối tung lên.

Nguyễn Bạch từ từ tìm được cảm giác thỏa mãn. Trong sự đau đớn là một chút kɧoáı ©ảʍ vi diệu truyền từ chỗ mềm mại dưới thân. Tràng dịch không nhịn được chảy ra ngoài càng nhiều. Cái mông cậu cong lên, vô thức lắc theo tiết tấu đâm rút của Lục Dương. Cơ thể như muốn bị sức lực mạnh mẽ từ hắn đâm thủng. Bộ ngực trắng như tuyết cũng không ngừng phập phồng như làn sóng.

Lục Dương hổn hển gọi một tiếng A Bạch, nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng rêи ɾỉ dính dính. Vô thức nhìn về phía hắn, đôi mắt Nguyễn Bạch mơ màng như phủ kín sương mù. Cậu bị du͙© vọиɠ tra tấn mà để lộ biểu cảm chật vật, đủ để đánh người ta một đòn chí mạng rồi cùng rơi vào vực thẳm nɧu͙© ɖu͙© với cậu.

Ánh mắt Lục Dương ngày càng sâu thẳm. Hắn cúi người rồi dùng đầu lưỡi liếʍ viên anh đào sưng đỏ trước ngực cậu nửa vòng. Sau đó ngậm lấy nó, day day một cách thật sắc tình. Giống như đã học được bài học từ đợt hút sữa đến trống không kia, lần này Lục Dương hút từng ngụm từng ngụm vào trong miệng. Đầu lưỡi vuốt ve, kɧıêυ ҡɧí©ɧ quầng vυ' một lúc mới chịu nuốt xuống. Song cái miệng nhỏ chậm rãi hút hoàn toàn tương phản với tốc độ đâm rút như mưa bão dưới thân, cảm giác trêu đùa nửa vời này lại càng tăng thêm phần quyến rũ.

Cậu nghiêng đầu vùi khuôn mặt đỏ ửng vào gối mềm, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống. Cùng với âm thanh ưm a kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Dương đỏ cả mắt. Hít sâu một hơi, hắn hôn nhẹ cái trán đẫm mồ hôi của cậu. Sau đó nâng eo đang nằm trên nệm lên, để cậu ngồi trên hông mình.

"Không được đâu... Sâu lắm, a...!" Nguyễn Bạch vừa khóc lóc vừa nắm chặt bả vai Lục Dương. Do thay đổi tư thế mà qυყ đầυ càng chôn sâu vào huyệt mềm. Cậu mềm nhũn ngã vào lòng ngực rắn chắc của hắn.

Mông cậu bị tay Lục Dương nhẹ nhàng bọc lấy rồi nâng lên. Sau đó đột ngột buông ra, thân thể bị đâm xuống nâng lên muốn phát điên. Vách động ướŧ áŧ, trơn trượt bao bọc lấy qυყ đầυ, ngoan ngoãn ngậm lấy để nó cᏂị©Ꮒ mình. Chất lỏng trắng đυ.c từ bên trong vì trọng lực mà chảy xuống. Càng khiến động nhỏ ướt hơn, tiện cho dươиɠ ѵậŧ ra vào. Kɧoáı ©ảʍ ngứa ngáy từ lỗ hậu làm xương cốt mềm ra, cậu thật sự không chịu nổi nữa...

"A Bạch, cậu nói xem nếu mình bắn vào thì cậu có thể mang thai không?" Hơi thở của Lục Dương phun bên vàng tai Nguyễn Bạch. Thân dưới hắn hung hăng nghiền qua điểm G nhưng trên mặt lại cười rộ, giống như chỉ đơn thuần tò mò vấn đề này.

*Khúc này làm cũng làm rồi nên bạn Dương hết giận, lại xưng mình.

"Mình... Mình là con trai... Làm sao mà... Hức... Mang thai được chứ..." Tự dưng nửa đêm bị hắn đánh thức, hết hút sữa rồi lại đè ra cᏂị©Ꮒ đã đời. Xong rồi còn trêu đùa mình nhục nhã như thế khiến cậu cực kì ấm ức. Nước mắt đọng trong hốc mắt, không nhịn được mà rơi xuống. Tiếng khóc nức nở yếu ớt xen lẫn cùng âm thanh rêи ɾỉ kéo dài, càng khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Chẳng biết có phải dáng vẻ Nguyễn Bạch bị cᏂị©Ꮒ khóc quá quyến rũ hay không, dươиɠ ѵậŧ rong ruổi trong cơ thể cậu lại to hơn một vòng. Quả là muốn làm động nhỏ chặt chẽ nứt ra.

Lục Dương dùng sức liếʍ những giọt sữa bị dính xung quanh ngực cậu. Nhìn cái mũi cậu đỏ ửng vì khóc, hắn càng hung hăng đâm thọc vào điểm G. Lục Dương thở dốc, cười bảo: "Hửm? Là con trai thì sao mà có sữa được?"

"A... Cậu câm mồm!!! Hức... Đừng... đừng có lớn nữa mà!" Cơ thể Nguyễn Bạch càng ngày càng run rẩy mạnh mẽ. Cái mông nhỏ xinh bị đâm phát đau, chỗ riêng tư kia dần tê mỏi.

Sau cái thúc mạnh nữa của Lục Dương, Nguyễn Bạch chợt cất cao tiếng rêи ɾỉ. Chất lỏng trong suốt, nhầy nhụa như mất khống chế trào ra từ kẽ hở giữa dươиɠ ѵậŧ và cửa động. Động thịt xoắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, dĩ nhiên là đang muốn "lêи đỉиɦ".

Thấy thế, Lục Dương nắm chặt lấy cái mông cong cong của cậu, nhanh chóng ra sức giã động nhỏ. Giống như muốn nhét cà trứng dái vào trong. Chợt qυყ đầυ nhảy dựng, luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đập vào vách thịt. Hắn bắn ra trong tiếng khóc đáng thương của Nguyễn Bạch.

Sau khi bắn xong thì Lục Dương cũng không rút ra ngay, hắn nhẹ nhàng hôn từng giọt nước mắt đọng trên khóe mi cậu. Thân dưới của hai người thân mật dán chặt với nhau. Song lời hắn nói chẳng hề dịu dàng như hành động. m thanh khàn khàn vang bên tai làm Nguyễn Bạch nhạy cảm mà run run: "Thật sự muốn cᏂị©Ꮒ đến khi cậu mang thai luôn."