"Trời ạ, thần thú ở trên, tôi không nhìn lầm chứ, đây là một giống cái!"
"Tại sao lại có giống cái ở đây, chẳng lẽ đây là bảo vật quý giá nhất được nhắc đến trong bản đồ kho báu à?”
“Cô ấy đẹp quá, còn xinh hơn trăm lần so với giống cái đẹp nhất trong triều là Lợi Duy Tư, không, một ngàn lần, một vạn lần!”
Các giống đực rất hiếm khi nhìn thấy giống cái nên chỉ trong giây lát, bọn họ đều nhìn thẳng vào Dương Văn Thư, xinh như vậy, bọn họ hận không thể biến mình thành người ôm giống cái, ngay cả ánh mắt lạnh lùng của Lôi Cách cũng vô dụng.
“Cô ấy vẫn còn hôn mê, đi ra ngoài gọi vu y đến xem bệnh cho cô ấy, trước mắt các người yên lặng hết đi!”
Lôi Cách nhìn thuộc hạ đang háo hức ngó Dương Văn Thư, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khó chịu, sau khi ôm người vào trong lòng, anh liền đi tít đằng trước, hoàn toàn che hết ánh mắt nhìn trộm các các giống đực khác.
Chiều cao và dáng người của Lôi Cách hoàn toàn có thể chặn được Dương Văn Thư, Dương Văn Thư trông vô cùng nhỏ xinh trong vòng tay của anh, vừa nhìn đã khiến trái tim Lôi Cách tê dại, loại cảm giác này, ôi thần thú ở trên, thật sự là quá tuyệt vời!
Nhóm bọn họ đi ra ngoài thám hiểm, đương nhiên có mang theo nhân viên hậu cần và một vu y, nhưng bọn họ đều là người có sức mạnh động vật thuộc cấp một và cấp hai, cho nên đám người này chỉ ở cách đó không xa đợi bọn họ, không cùng nhau đi xuống dưới.
Lúc này trong lòng Lôi Cách đang rất lo lắng, vì người phụ nữ trong tay anh không có dấu hiệu tỉnh lại nào cả, anh sợ cơ thể cô có gì đó không ổn, nên Lôi Cách nhanh chóng chạy ra ngoài và đưa Dương Văn Thư đến gặp vu y để đối phương thực hiện kiểm tra y tế đơn giản.
“Cô ấy không sao, chỉ đang ngủ say thôi.”
Vu y không nói khi nào Dương Văn Thư sẽ tỉnh lại, nhưng ít nhất ông ta đã cho thấy Dương Văn Thư không có chuyện gì, nên Lôi Cách chỉ có thể ôm cô và đợi Dương Văn Thư tỉnh lại.
Thật ra Dương Văn Thư chưa từng hôn mê, lúc đầu cô chỉ giả vờ thôi, qua một thời gian lâu như vậy, Dương Văn Thư cảm thấy không sao cả, đương nhiên sẽ mở mắt ra.
"Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?"
Dương Văn Thư xác định người đàn ông trước mặt cô không có ác ý, mặc dù không biết thuộc hạ của anh có suy nghĩ khác hay không, nhưng cô chắc chắn rằng mình sẽ được an toàn khi ở bên người đàn ông này.
Cho nên lúc này, ánh mắt của Dương Văn Thư đã mang theo sự tin tưởng và ỷ lại mà cô còn không biết, điều này khiến lòng Lôi Cách trở nên mềm nhũn, thái độ của anh cũng dịu dàng đến không ngờ.
"Ta là Lôi Cách. Ta đến đây để khám phá và gặp nàng trong tình trạng hôn mê. Ta không biết tại sao nàng lại hôn mê ở đây. Một nữ nhân được yêu mến, đáng lẽ nên được nhiều giống đực bảo vệ!"
Nói một hồi, trong lòng Lôi Cách cảm thấy rất thương tiếc cho Dương Văn Thư, khi ở đây một mình cô đã sợ hãi biết bao nhiêu, sau này anh nhất định phải bảo vệ cô thật tốt!
“Cảm ơn chàng đã cứu ta.”
Dương Văn Thư cười liếc mắt nhìn Lôi Cách, nhìn thấy mình vẫn còn ở trong vòng tay của người ta, sắc mặt lập tức đỏ bừng, cô có chút ngượng ngùng, mở miệng nói thêm lần nữa: “Lôi Cách, chàng có thể để ta xuống dưới."
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của giống cái xinh đẹp, trên người Lôi Cách như có ngọn lửa đang đốt, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thế này. Lôi Cách đã gặp rất nhiều giống cái, hơn nữa người ta còn theo đuổi anh, nhưng anh không thích ai trong số họ, nhưng khi nhìn thấy cô gái này, anh đã rung động.
Cũng phải nói rằng, ngay cả thần thú cũng sẽ động tâm với cô gái này
Vẻ ngoài xinh đẹp và nụ cười bẽn lẽn ấy đã in sâu vào trái tim anh, sau nhiều năm nữa Lôi Cách cũng không bao giờ quên được!
Lôi Cách cực kỳ lưu luyến, miễn cưỡng đặt Dương Văn Thư xuống, ngay lúc thân thể mềm mại rời khỏi cái ôm của anh, trong lòng Lôi Cách rất buồn bực, không nỡ, hận không thể ôm giống cái mềm mại nhỏ nhắn yêu kiều này vào trong ngực một lần nữa, không bao giờ buông cô ra mới tốt.
“Nàng có chỗ để đi không, có muốn đi theo ta… Nhóm chúng ta không?”
Lôi Cách nhìn Dương Văn Thư, mặc dù trong lòng anh thực sự không muốn để Dương Văn Thư đi, nhưng Lôi Cách vẫn muốn hỏi một chút, xem thử giống cái nhỏ bé này rốt cuộc có thân phận gì, có gia đình nào không, nếu cần anh hộ tống về nhà, đương nhiên Lôi Cách sẽ không từ chối đề nghị này rồi.
"Ta... Không còn nơi nào để đi, ta đi theo chàng được không? Ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy là chàng..."
Trước mắt, Dương Văn Thư vẫn có ấn tượng rất tốt về người đàn ông tên Lôi Cách này, hơn nữa cô cảm thấy rất quen thuộc, có lẽ anh là một trong năm người đàn ông kia, tuy rằng trong thế giới này cô không cần phải công lược bọn họ, nhưng nếu gặp được cũng sẽ không buông tay, mặc dù Dương Văn Thư biết rằng họ sẽ không thích những người phụ nữ khác, nhưng cô vẫn muốn ngăn chặn khả năng này
Hơn nữa... Cho dù họ không thích thì vẫn có thể sở hữu nhiều phụ nữ, nhưng trong thế giới này, chuyện đó sẽ không thực hiện được.
"Thật không? Vậy thì theo ta nha, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt!”
Khi Lôi Cách nghe Dương Văn Thư nói rằng không có nơi nào để đi và cô muốn theo mình, trong lòng anh vui mừng khôn xiết, Lôi Cách còn đang nghĩ muốn ở gần để dễ theo đuổi, lợi dụng lúc xung quanh cô gái nhỏ xinh đẹp này không có giống đực nào khác, nhanh chóng chiếm một chỗ cho mình.
Sau khi Dương Văn Thư rời khỏi rừng rậm Liệt Hảo, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đến lúc đó các loại nam tử ưu tú sẽ theo đuổi cô, đương nhiên anh không hy vọng xa vời là mình có thể độc chiếm một mỹ nữ như vậy, anh chỉ mong được ở bên cạnh cô.
“Cảm ơn chàng đã thu nhận ta, ta không biết nhiều về chỗ này lắm, hơn nữa ta cũng không hiểu các chuyện khác, chàng có thể nói cho ta biết một chút được không?”
Dương Văn Thư nhìn Lôi Cách bằng ánh mắt tin tưởng, như thể coi anh là người quan trọng nhất và đáng tin cậy nhất của mình, thấy Dương Văn Thư đơn thuần tin tưởng mình như vậy, Lôi Cách hận không thể móc trái tim ra trao cho cô, càng không cần đề cập đến vụ nói chuyện, anh thật sự nói hết những gì mình biết.
”Hãy hỏi những gì nàng muốn biết, ta sẽ nói cho nàng những gì ta biết!”
Lôi Cách kéo Dương Văn Thư sang một bên, hai người ngồi dựa vào gốc cây, Lôi Cách nhìn vẻ mặt vô tội và tin tưởng của Dương Văn Thư, được một tấc lại muốn thêm một thước, ôm Dương Văn Thư vào lòng, thấy Dương Văn Thư không có phản kháng, anh cảm thấy trong lòng mình rất vui vẻ.
Chỉ là ôm và ôm, hơn nữa còn là người quen, có ấn tượng tốt, đương nhiên Dương Văn Thư sẽ không để tâm đến những hành động này, cô tự nhiên dựa vào Lôi Cách rồi bắt đầu nói chuyện.
“Đây là chỗ nào?"
“Đây là rừng rậm Liệt Hỏa. Đây là nơi để các nhà thám hiểm trải nghiệm việc săn tìm kho báu. Hơi nguy hiểm nhưng nếu nàng có sức mạnh động vật cấp năm hoặc cấp sáu, nàng có thể đi vào đây. Ngoài khu vực này ra, còn có bốn khu rừng khác, cụ thể là rừng rậm Quỷ Thụ, rừng rậm Duệ Kim, rừng rậm Hàn Băng, rừng cây Đầm lầy, đây đều là những nơi dành cho các nhà thám hiểm khám phá. "
Sau khi nghe Lôi Cách giải thích, Dương Văn Thư lập tức cảm thấy năm nguồn năng lượng mà cô đang tìm kiếm đều nằm trong năm khu rừng này, tương ứng với kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, như vậy thì cô có thể dễ dàng tìm thấy, không cần giống như ruồi nhặng, tìm lung tung các nơi nữa.
"Vậy thì bên ngoài rừng rậm là gì? ”
Dương Văn Thư tiếp tục hỏi.