Thề Không Làm Nhân Ngãi

Chương 42

Đào Mật vậy mà không nghĩ tới, Lang Kiêu lại phát hiện ra dấu vết trên người cô. Vốn dĩ cô cho rằng, Từ Kính Phi mới là người phát hiện ra dấu vết mà Lang Kiêu để trên người cô.

Hoá ra Kính Phi hôn sau ót cô, trách sao cô không phát hiện ra.

Lang Kiêu giận đến mất kiềm chế!

Vốn hai người đang dây dưa ôm hôn, quần áo cũng đã cởi một nửa, lại bị hắn phát hiện ra dấu hôn.

Lang Kiêu lập tức đen mặt.

Liền đem cô lột sach sẽ, tìm kiếm mọi chỗ trên người cô, đặc biệt là hạ thân, “Ai?” Hắn u ám hỏi. Nhưng trên người Đào Mật không còn dấu vết nào khác. Hắn đã một tuần không cùng Đào Mật hoan ái, dấu hôn này tuyệt đối không phải do hắn lưu lại

Đào Mật rất thoải mái mà nói “Là của bạn trai tôi. A!”

Lang Kiêu bóp chặt cánh tay cô, “Bạn trai em là anh!” Lời nói là từ kẽ răng nặn ra.

“Lang Kiêu, anh đừng quên! Chúng ta đã lập ra điều kiện rồi, hai bên có thể có bạn trai bạn gái, không được can thiệp chuyện của nhau!”

“Phải không? Cho nên nguyên tuần này em không đến chỗ anh, cũng là do tên đó? Hắn tên gì?”

“Anh không cần biết!”

“Tại sao anh lại không cần biết, em là của anh!”

“Dựa vào gì mà nói tôi là của anh? Chỉ bằng vào việc anh bỏ thuốc tôi? Hay là tôi không theo anh thì anh sẽ đến trường phá hỏng danh dự của tôi? A!” Cô bị Lang Kiêu đẩy ngã lên giường!

“Chúng ta không phải loại quan hệ này sao” Đào Mật không sợ chết, nâng người lên hỏi tiếp, “Nếu không phải tôi sợ anh đến trường làm náo loạn, làm phiền việc học của tôi..., thì tôi sao có thể giống như gái gọi, một cái tin nhắn là phải chạy đến chỗ anh, lên giường với anh?” Đào Mật bắt đầu nói mà không do dự.

“Phải không?” Lang Kiêu nhào lên, bóp mạnh một bên nhũ hoa của cô “Trong mắt em, chúng ta chính là loại quan hệ này? Nếu như vậy, thì khi lên giường, em hẳn là phải như con cá chết không chút phản ứng chứ! Tên đó sờ qua nơi này chưa?”

Đào Mật chột dạ lắc đầu.

“Liếʍ qua? Hôn qua?”

Đào Mật lại lắc đầu.

Lang Kiêu mở miệng, cắn một bên nhũ hoa phấn hồng, Đào Mật rên lên một tiếng...Đau đến muốn khóc, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hắn đem Đào Mật lật úp xuống, bắt đầu tìm kiếm dấu hôn trên lưng cô, đến khi không tìm thấy gì, lại in xuống một đống dấu hôn và dấu răng, “Chẳng lẽ tên đó không phát hiện dấu vết của anh trên người em? Hay là hắn ta không ngại cùng người khác chia sẻ em?”

Lật người cô về lại, banh hai đùi cô, làm lộ ra hoa huyệt, “Chỗ này thì sao?” Lang Kiêu thọc hai ngón tay đi vào, Đào Mật vẫn còn khô khốc nên cảm thấy rất đau.

Nhưng hắn vẫn không hề để ý, vẫn đẩy mạnh vào bên trong “Tên đó có đi vào đây chưa?”

Đào Mật lắc đầu “Không có! Không có! Thật sự không có mà!”

“Nói cho anh biết tên đó là ai, anh sẽ tin em”

Đào Mật không dám nói.

Hạ thân bị thọc vào càng đau nhức, trong tình trạng hạ thân cô còn chưa ẩm ướt, hắn đã lấy côn ŧᏂịŧ đâm vào. Đào Mật đau tới nhíu chặt lông mày.

“Đoá Đoá,” hắn nói, “Nếu tên nam nhân kia không đủ to, không đủ dài, vậy hắn làm sao lấy lòng được người bị chiều hư như em!”

“Không có! Thật sự không có!” Đào Mật khóc rống, lần giao hợp này, cô nhận đủ khổ sở rồi, cô thật sự hoài nghi bên trong đã bị trầy sướt chảy máu.

“Còn ở trên này?” Hắn hôn lên môi cô rất nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với mãnh thú hung tàn đang tấn công phía dưới cô.

Đào Mật vẫn lắc đầu, nhưng Lang Kiêu không tin, hắn bắt đầu cắn xé môi cô.

Đây rõ ràng là một vụ cưỡиɠ ɠiαи, lại còn chính cô đưa bản thân mình cho hắn cưỡиɠ ɠiαи. Trước nay cô chưa từng trải qua đau đớn như vậy, chưa từng trải qua lần nào khóc nhiều như vậy.