Kỹ xảo hôn của Từ Kính Phi đã nâng kên, không kém cỏi như lúc đầu, cậu ta trêu đùa đầu lưỡi Đào Mật, mυ'ŧ vào nước miếng của cô.
Đào Mật nghĩ, có lẽ cô nên thử yêu một lần? Yêu một người thật lòng thích mình?
Mùa hè, nên hai người chỉ mặc áo thun chữ T mỏng, Từ Kính Phi cảm nhận được bầu ngực no đủ của cô, vì vậy nhẹ nhàng kéo lên, làm lộ ra áσ ɭóŧ bên trong của cô. Màu hồng phấn, đẹp mê mẩn.
Cậu chui đầu vào rãnh ngực cô, hôn lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Thấy cô không phản đối, cậu cởi luôn áσ ɭóŧ của cô, rốt cục, hai em tiểu bạch thỏ, lần đầu tiên bày ra trước mắt Từ Kính Phi.
Từ Kính Phi như bị yểm bùa, ngậm lấy đầu nhũ tiêm vào trong miệng mình, mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để. Hai tay còn xoa lên.
Đào Mật cảm thấy có vật gì cứng ngắc đang chọc vào đùi cô, đương nhiên, cô biết rõ đó là vật gì.
Tay của Từ Kính Phi trượt đến làn váy cô, muốn chui vào, Đào Mật kẹp lấy cái tay đó " Anh chậm một chút, em sợ..."
Cô thật sự sợ, sợ người không có kinh nghiệm như cậu ta, không đợi cô đủ ướŧ áŧ liền mạnh mẽ đút vào, làm bị thương cô. Bây giờ hoa huyệt của cô vẫn chưa có tí nước nào.
Từ Kính Phi lúc này đã có chút không thể nhẫn nại "Đào Mật, nhìn em thế này, anh nhẫn nhịn vất vả lắm".
Đào Mật vươn tay, cách lớp quần, sờ lên cái thứ sưng to của cậu ta.
Từ Kính Phi kêu lên một tiếng đau đớn, bóp chặt bầu ngực của cô, thật sự làm đau Đào Mật.
"Kính Phi, anh chuẩn bị bαo ©αo sυ chưa?" Đào Mật hỏi.
Từ Kính Phi mờ mịt lắc đầu, nội tâm Đào Mật chỉ có thể mắng, còn không bằng Lang Kiêu! Chỉ lo sướиɠ cho bản thân!
Nhưng Đào Mật vẫn phải nhịn, kéo khoá quần, lôi vật kia ra, nói "Em không muốn mang thai, nhưng em sẽ giúp anh".
Cô cầm vật kia trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
Từ Kính Phi biết rõ cô sợ cái gì, cũng không dám ép buộc cô. Nếu thật sự mang thai, cần phải làm sao? Cậu cũng không muốn chưa tốt nghiệp mà đã bị đeo gông rồi.
Từ Kính Phi buông hai con thỏ nhỏ của cô ra, xốc váy cô lên.
"Từ Kính Phi" Đào Mật gấp gáp hô to "Anh đã nói là sẽ không ép buộc em mà".
Từ Kính Phi đành nhẫn nhịn không cởϊ qυầи lót của cô, mà chỉ xoa xoa nắn nắn ở bên ngoài.
Cũng may, cậu ta kiên trì không được bao lâu, đã bị cảnh sắc trước mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bắn đầy lên người Đào Mật.
Cậu nằm trên giường thở hổn hển, nhìn Đào Mật lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người, sửa sang lại quần áo rồi cô đứng lên.
"Đào Mật," cậu khẩn xin nói "Đừng bỏ lại anh mà."
Đào Mật muốn tranh thủ thời gian bỏ chạy, nhưng vừa quay lại nhìn, vật đó của Từ Kính Phi lại dựng lên, run rẩy hướng về cô.
Cô chỉ đành thở dài, ngồi xuống bên giường, tiếp tục cầm "đồ vật" của cậu ta.
Lần này phải mất thời gian rất lâu mới làm cho cậu chàng thoả mãn, một ngón tay của Kính Phi cũng tiến vào hoa huyệt của Đào Mật, nhưng, Đào Mật phát hiện, ngón tay này không cách nào khơi dậy được sự ẩm ướt của cô.
Đào Mật trên đường trở về trường, một mực đau khổ suy nghĩ nguyên nhân vì sao.
Cô đã bị Lang Kiêu mê hoặc, thuần phục? Hay do hành động của Kính Phi không lưu loát, điêu luyện, nên không thể khơi dậy du͙© vọиɠ trong cô.
Nghĩ mãi không ra, nên cô quyết định không nghĩ nữa.
Còn với Kính Phi thì đây là một trải nghiệm tuyệt vời. Ít ra quan hệ của hai người đã gần hơn. Trước đây, cậu luôn cảm thấy giữa hai người có một khoảng cách, nhưng bây giờ, khoảng cách này, chỉ còn là một lớp áo mỏng manh.