Sau khi anh đồng ý, lập tức ấn Lục Diệp trở lại trên giường.
Lục Diệp vốn có chút bận tâm, nhưng một buổi tối trôi qua, quả nhiên Chiến Đình Kiêu không làm chuyện gì với cô.
Hôm sau, trời sáng choang.
Lục Diệp thức dậy, Chiến Đình Kiêu đã không ở trong phòng. Cô theo bản năng đến phòng sách nhìn một cái, nhưng phát hiện Chiến Đình Kiêu không ở phòng sách.
Lục Diệp cũng không tiếp tục đi tìm, cô chỉnh sửa một chút, sau đó lái xe tới Lục gia.
Hôm nay, cô nhất định phải lấy lại đồ thuộc về mình.
Lúc Lục Diệp chạy tới Lục gia, Lục Kiến Nghiệp, Trần Thục Trân, Lục Lăng Tuyết đã ngồi ở trong phòng khách.
Mấy ngày nay, ngày nào bọn họ cũng ngồi chung một chỗ như vậy.
Theo cách nhìn của Lục Diệp, bọn họ giống như “họp” vậy, thật giống như mỗi ngày đều đang bàn chuyện lớn.
Mà lúc Lục Diệp đến cửa, bọn họ ở bên trong cũng nghe được âm thanh.
Mặc dù Lục Diệp tới một mình, nhưng lúc đến cửa Lục gia, cô mới phát hiện Chiến Vân Kỳ sớm ở phía sau.
Chiến Vân Kỳ vừa thấy Lục Diệp, cực kỳ thân thiết nghênh đón “Thím út, tân hôn vui vẻ.”
Mặt Lục Diệp đỏ lên, hỏi “Sao anh lại ở đây?”
“Chú út nói, chú ấy cảm thấy hôm nay thím sẽ tới, sợ thím không đối phó được, bảo tôi ở đây trông nom.” Chiến Vân Kỳ đắc ý nói “Cho nên sáng sớm tôi đã ở đây, thím út, nếu quả thật lát nữa không được, thím dùng mắt ra hiệu, tôi sẽ tới làm chỗ dựa cho thím.”
Sắc mặt Lục Diệp trầm xuống, hỏi “Là thêm phiền phức đi?”
“Sao có thể. Chú út đưa cho thím hợp đồng chứ? Tôi nói cho thím, hợp đồng kia chính là dựa vào năng lực và trí thông minh của tôi lấy về cho thím. Chú út cũng chỉ là nhặt lấy thôi, nhưng mà thím út, tôi còn thuận tiện đánh Giang Văn Thăng một trận.”
Lục Diệp có chút buồn cười.
“Trừ chuyện đánh Giang Văn Thăng, những chuyện khác tôi không tin.”
“Chậc chậc, quả nhiên gả vào liền không giống nhau. Thím út, thím mau nhìn dáng vẻ thím bảo vệ chú út, thật sự là…”
Mặc dù Lục Diệp không tin tưởng Chiến Vân Kỳ, nhưng cũng cảm thấy cậu ta sẽ không thêm phiền phức. Thậm chí chính cô cũng cảm thấy nếu Chiến Vân Kỳ có thể ở bên “làm loạn” chưa chắc đã là chuyện không tốt.
Lục Lăng Tuyết vừa thấy Lục Diệp, nhất thời không có sắc mặt tốt. Nhất là thấy không phải Chiến Đình Kiêu tới mà là Chiến Vân Kỳ, Lục Lăng quyết định mượn chuyện này để phát huy “Nha, Diệp Tử cô đã về rồi? Chúng tôi vẫn luôn đang chờ cô đấy, nhưng cô phải làm rõ ràng, trên di chúc nói cô và Chiến Đình Kiêu kết hôn, mà không phải là Chiến Vân Kỳ. Hôm nay cô trở lại, cũng đừng mang Chiến Vân Kỳ tới lừa chúng tôi.”
“Yên tâm, tuyệt đối không phải anh ta.”
Lục Diệp căn bản không muốn tranh chấp với Lục Lăng Tuyết.
Trong lòng cô rõ ràng, Lục Lăng Tuyết nói như vậy, hoàn toàn vì cô ta không cam lòng.
Dù sao lát nữa sẽ lấy lại di sản của mình, đương nhiên Lục Diệp thấy không sao.
“Vậy cô cũng thật lợi hai a, mới vừa kết hôn liền cấu kết với cháu chồng mình.”
Lục Lăng Tuyết nói chuyện rất khó nghe, nói giống như Lục Diệp và Chiến Vân Kỳ thật sự có “một chân”. Lục Diệp còn chưa tức giận, ngược lại Chiến Vân Kỳ đã không nghe nổi.
Cậu ta đang muốn mở miệng, lại bị Lục Diệp cản lại.
Lục Diệp trừng mắt nhìn, nói “Lăng Tuyết a, cô khoan hãy nói, vốn Đình Kiêu muốn đến, tôi cũng ủng hộ anh ấy tới. Nhưng ai biết chồng tôi vừa nghe nói cô cũng ở đây, anh ấy liền không muốn đến nữa. Ý tứ trong này, tôi cũng không hiểu rõ, dù sao nói xong câu kia, Đình Kiêu liền không thoải mái, còn nôn nữa. Cho nên hôm nay thân thể anh ấy không thoải mái, không thể tới, cô không nên để ý, cũng không cần quá thất vọng..”
Phốc.
Lục Diệp vừa nói xong, Chiến Vân Kỳ suýt cười phun.