Ánh mắt Phí Nam Thành không khỏi sáng lên, anh mở wechat ra liền thấy được nội dung trên đó: “Phí tiên sinh, anh yên tâm, hôm nay tôi không có qua nhà anh, sau này cũng không qua nhà anh làm phiền, về phần Phí lão phu nhân, nếu như anh cần, tôi cũng có thể nói cho lão phu nhân, là tôi không thích anh, bà ấy hẳn là sẽ không ép buộc anh nữa.”
Một tin nhắn dài, Phí Nam Thành đọc một lần lại một lần, sau cùng ánh mắt anh rơi vào trên bốn chữ “Tôi không thích anh”.
Cô tiếp cận anh, theo đuổi anh cũng là vì tìm một chỗ dựa. Thật ra cô căn bản cũng không có thích anh đúng không? Giống như anh đối với cô, hai người chẳng qua là vì nhu cầu mà thôi.
Anh đột nhiên cảm thấy mình cũng không có đói bụng, hai tay cầm di động, một lúc sau nhắn ra được một chữ: “Ừ.”
Đang muốn gửi đi, anh lại cảm thấy một chữ quá lạnh nhạt, cho nên lại đánh thêm mấy chữ: “Tôi đã biết.”
Suy nghĩ một lúc, lại gõ hai chữ: “Cảm ơn.”
……………….
Trên sân thể dục đại học Hoa Hạ, năm người ngồi trên mặt đất, ở giữa là mấy hộp được đóng gói, mỗi hộp đều đầy thức ăn, có khoảng sáu hộp, ngoại trừ hai hộp là cua hoàng đế, còn lại đều là những món ăn đặc sắc của Đế Vương Yến.
“Ăn ngon quá! Một phần thịt cua này ít nhất cũng mất mấy ngàn?”
Trong lúc Trương Thiên Thiên nói, cô đang gửi tin nhắn, Thẩm Vu Quy còn chưa có lấy lại tinh thần liền chớp mắt nói: “Mình không biết, nhà hàng vì tỏ lòng xin lỗi nên đưa.”
Trên đường về nhà, cô mở hộp giấy ra, lúc này cô mới phát hiện có nhiều món ăn như thế. Trong nhà, mẹ cô không thích ăn cua, một mình cô nhất định cũng không thể ăn hết, cho nên dứt khoát quay xe đến trường, gọi Trương Thiên Thiên và ba người Trần Tử Phàm cùng nhau ăn.
Chân của Vương Khánh Quốc vẫn khập khiễng, tuy cần phải nghỉ ngơi 100 ngày, nhưng sinh hoạt bình thường không có vấn đề gì, cho nên vẫn đến cùng nhóm.
Anh ta và Dương Minh, mỗi người một cái càng cua, vừa ăn vừa nói, giọng nói mơ hồ không rõ: “Cua này ăn thật to!”
Trần Tử Phàm ở bên cạnh cười nhạo: “Nhìn dáng vẻ không có kiến thức của cậu đi, đây là cua hoàng đế đúng không?”
Thẩm Vu Quy khẽ gật đầu, có chút nghi hoặc, vì sao cua hoàng đế đóng gói mang về, lại ăn ngon hơn ở nhà hàng rất nhiều?
Ít nhất không có chua như thế!
Cô nhíu mày, liền nghe thấy Trần Tử Phàm kiêu ngạo nói: “Trong toàn bộ thành phố S, nơi có món cua hoàng đế ngon như thế, cũng chỉ có ở nhà hàng Đế Vương Yến của anh trai tôi! Đây là đồ của Đế Vương Yến, đúng không?”
Thẩm Vu Quy: ???
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, bên trong miệng còn có thịt cua, dò hỏi: “Đế Vương Yến là sản nghiệp của tập đoàn Phí thị?”
Trần Tử Phàm liếc cô một cái, động tác ăn rất ưu nhã, nhưng tốc độ ăn tuyệt đối không chậm: “Cậu ngạc nhiên như thế làm gì? Sản nghiệp của anh trai tôi trải rộng toàn bộ thành phố S…”
Giọng điệu kia giống như là sản nghiệp của anh ta trải rộng toàn bộ thành phố S…
Thẩm Vu Quy nhếch miệng, động tác ăn chậm lại.
Thật ra hôm nay tài xế đến đón cô, cô hơi kinh ngạc. Cô suy nghĩ một chút, quyết định không đi.
Anh đã có người mình thích, như vậy cô có khác gì người chen chân vào?
Trách không được, một đêm kia, anh lại tức giận như thế.
Tuy cô cần mượn thế lực Phí gia, nhưng cô cũng không thể làm chuyện như thế, cần phủ nhận quan hệ với anh mới tốt.
Trong lúc cô suy nghĩ, trên wechat có tin nhắn mới, cô cúi đầu liền thấy tin nhắn Phí Nam Thành gửi tới: “Ừ, tôi đã biết, cảm ơn.”