Nhân viên lễ tân của Đế Vương Yến đều mờ mịt, hôm nay xảy ra chuyện gì? Vì sao hai phòng đều gọi ớt xào thịt? Nếu như không phải một bên là khách VIP, một bên là boss của họ, chỉ sợ họ đều cho rằng những người này đến phá cửa hàng!
Nhân viên nhanh chóng đi gọi hai phần, phần làm xong trước dĩ nhiên là đưa cho Phí tiên sinh, một phần khác muộn hơn 5 phút, lúc này mới đưa tới.
Lúc nhân viên phục vụ đi tới liền nhìn thấy Phí tiên sinh đang nhỏ giọng dặn dò trợ lý của mình, sau đó anh lạnh lùng đi xuống lầu.
Nhân viên phục vụ bưng đĩa ớt xào thịt đi tới cửa phòng 807, đang muốn đi vào lại bị một nhân viên phục vụ khác ngăn cản: “Không cần mang vào.”
“?”
……………..
Bên trong phòng, Tề Húc Nghiêu đóng cửa, anh ta cảm thấy hôm nay đi ra ngoài không thuận. Nhưng được rồi, so đo với nhân viên phục vụ làm gì, chính sự vẫn quan trọng hơn.
Anh ta dứt khoát cầm chiếc nhẫn trên bàn lên, đặt ở trước mặt Thẩm Vu Quy: “Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Suy nghĩ kỹ cái cọng lông!
Người này nhìn như thẳng thắn, nói thẳng nhưng thật ra lại không nhắc đến mục đích cầu hôn. Làm sao cô có thể để mình rơi vào thế bị động?
Trong lòng Thẩm Vu Quy chửi thầm, nhưng trên mặt vẫn cười tủm tỉm, cô đang muốn nói gì đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tề Húc Nghiêu nhíu mày, không nhịn được nhìn sang, chỉ thấy nhân viên phục vụ đang mang canh hải sản lên, lúc đi qua bên người Tề Húc Nghiêu, phục vụ giống như bị thứ gì kéo chân, nghiêng bát canh trong tay ra.
“Soạt!”
Canh đều đổ lên người Tề Húc Nghiêu! Cho dù anh ta kịp thời phản ứng, động tác nhanh nhẹn nhưng vẫn bị bắn lên người! Trên âu phục và áo sơ mi màu trắng của anh ta đều dính vết bẩn!
Thẩm Vu Quy kinh ngạc mở to mắt, chỉ thấy anh ta căm tức nhìn dáng vẻ chật vật của chính mình, trong đôi mắt xinh đẹp đều là lạnh lùng, khí thế cả người thay đổi, không còn tốt tính như vừa rồi, cả người phóng thích ra sự cuồng bạo và lửa giận, hơi thở lạnh lẽo lan ra khắp phòng.
Nhân viên phục vụ giống như bị dọa sợ, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi…Tề tiên sinh, thật xin lỗi…”
Trong lúc này, giám đốc nhà hàng chạy vào, nhìn thấy tình huống trước mặt, vội vàng răn dạy: “Cậu làm việc kiểu gì thế này? Cút ra ngoài, cậu bị sa thải rồi!”
Vẻ mặt nhân viên phục vụ khóc lóc thảm thiết, nhưng lúc quay người đi ra cửa, trong mắt anh ta lóe lên hưng phấn, sa thải chỉ là diễn kịch thôi, Phí tiên sinh đã nói, chỉ cần làm tốt chuyện này, sẽ tăng lương cho anh ta.
Mắt thấy nhân viên phục vụ đã chạy đi, giám đốc đứng cản ở phía trước, Tề Húc Nghiêu muốn bắt anh ta về cũng không được, mà người đàn ông từ nhỏ đã thích sạch sẽ như anh ta, lại càng không thể chịu được chuyện trên người mình đều là canh hải sản.
Thẩm Vu Quy nhìn thấy tình cảnh này, vội vàng nói: “Tề tiên sinh, dù sao đồ ăn ở đây cũng không dễ ăn, nếu không anh vẫn nên về nhà trước đi!”
Sắc mặt Tề Húc Nghiêu thay đổi, nhưng anh ta cũng biết hôm nay nói tiếp đã không còn ổn, anh ta chỉ có thể khẽ gật đầu.
Giám đốc nhà hàng tự mình nhận lỗi, cung kính tiễn hai người xuống lầu.
Có nhân viên phục vụ hỗ trợ lấy xe, Thẩm Vu Quy và Tề Húc Nghiêu đứng chờ ở cửa.
Trời đã tối, đèn đường thành phố S đã lên.
Thẩm Vu Quy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lại phát hiện tối nay ngàn dặm không mây, sao lấp lánh, cô đã lâu chưa từng ngắm cảnh đêm, nhưng…Mặt trăng đâu?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Tề Húc Nghiêu lên tiếng: “Hôm nay là mùng 1, quả nhiên không có trăng sáng!”
Thẩm Vu Quy kinh ngạc, cô hơi nắm chặt tay.
Mùng 1?