Lúc Thẩm Chỉ Lan vừa đến, Thẩm Vu Quy liền phát hiện cô ta mặc lễ phục giống mình, nhưng khi đó cô vừa làm xong bánh, còn chưa có trang điểm hay thay quần áo. Cô dĩ nhiên hiểu ý nghĩ của Thẩm Chỉ Lan, cho dù là trường hợp này, cô ta đều thích dìm chị gái xuống một bậc. Ở trước mặt mọi người, cô ta muốn nói cho mọi người biết, Thẩm Chỉ Lan cô còn sinh đẹp hơn Thẩm đại tiểu thư…Đáng tiếc lần này để cho cô ta thất vọng rồi.
Ngũ quan của Thẩm Chỉ Lan giống Bạch Trúc, bình thường thích trang điểm, cũng coi như dễ nhìn, nhưng không đủ xinh đẹp. Dung mạo Thẩm Vu Quy và chị lại giống Vu Mạn Du, vừa xinh đẹp lại tinh xảo.
“Con trai tôi và chị gái cô đã từng là bạn hoc cấp 3, tôi nghe thằng bé nói trên mặt chị cô có một vết bớt, thật đáng sợ…”
“Trước kia tôi cũng từng gặp qua cô ta, dáng vẻ khúm núm, không lên được mặt bàn, còn có cái bớt kia, chậc chậc…”
“Tôi còn nghe nói, ngũ quan cô ta vặn vẹo, bên to bên nhỏ…”
“Cho nên lúc nói Phí tiên sinh coi trọng cô ta, muốn đính hôn với cô ta, chúng tôi đều sợ ngây người!”
“Thẩm tiểu thư, rốt cuộc có chuyện gì?”
Đám người kia nhỏ giọng nghị luận.
Trong mắt Thẩm Chỉ Lan lóe lên mấy phần hưng phấn, lại làm ra vẻ thở dài: “Tôi nghe nói lúc mang thai, hai bào thai chen chúc, cho nên sinh ra liền có bớt, về phần ngũ quan thì cũng tạm được…”
Cô ta sờ lên mặt mình, cười cười.
Bên cạnh có vị phụ nhân quen thuộc với Bạch Trúc, liền vuốt mông ngựa: “Tôi đã gặp qua Thẩm tiểu thư, gương mặt kia thật đúng là dọa người, nới nào có xinh đẹp đáng yêu như Chỉ Lan tiểu thư của chúng ta.”
Thẩm Chỉ Lan làm ra vẻ thẹn thùng: “Nào có…”
Lúc này mọi người lại ngây ngẩn cả người, toàn bộ nhìn về phía sau lưng Thẩm Chỉ Lan, lộ ra vẻ mặt kinh diễm, có người không nhịn được hỏi: “Đây là ai?”
Thẩm Chỉ Lan hiếu kỳ quay đầu, đã thấy một cô gái đi đến chỗ bọn họ. Đôi mắt cô rất to, khóe mắt hơi cong lên, đó là một đôi mắt phượng hiếm thấy, gương mặt nhỏ nhắn lại tinh xảo, sống mũi thẳng, môi nhỏ hồng nhuận, nhìn tổng thể còn xinh đẹp hơn ngôi sao.
Thẩm Chỉ Lan nắm chặt tay, sắc mặt có mấy phần không vui, bởi vì cô gái kia mặc một bộ lễ phục giống với cô ta như đúc! Không cần so sánh, cô ta liền hiểu, hai người đứng chung một chỗ, cô ta thua kém đến mức nào!
Thẩm Chỉ Lan tức giận hỏi: “Cô là tiểu thư nhà ai?”
Trong danh viện thành phố S, cô ta chưa nghe nói có ai xinh đẹp như thế! Chẳng lẽ là ngôi sao nhỏ mới ra mắt!
Thẩm Chỉ Lan nghĩ như thế, lại đánh giá cô thêm mấy lần, xác định chưa thấy qua cô, lòng hư vinh của phái nữ khiến cho cô ta không nhịn được, nói: “Qua nhà làm khách, kiêng kỵ nhất là trùng lễ phục, nhất là trùng lễ phục với chủ nhân…Đây là lễ phép căn bản, cô không biết sao?”
Mấy người bên cạnh khẽ gật đầu.
“Chúng tôi bình thường tới làm khách đều mang theo mấy bộ lễ phục, chính là sợ gặp phải tình huống lúng túng này…”
“Vị tiểu thư này, cô vẫn nên đổi lễ phục đi?”
Thẩm Chỉ Lan nhìn về phía cô gái, lộ ra nụ cười đắc ý, đã thấy cô gái cười cười, sau đó nghiêng đầu, ôn hòa nói: “Thẩm Chỉ Lan, cô không biết tôi rồi à?”
Sắc mặt Thẩm Chỉ Lan cứng đờ, bỗng nhiên cô ta mở to hai mắt, không thể tin được nhìn về phía Thẩm Vu Quy, lắp bắp hỏi, giống như thấy quỷ: “Cô, cô, cô là Thẩm Từ Tâm?”
Sao lại là người quái dị kia?