“Phụt!” Trần Tử Phàm đang uống nước trái cây, nghe thấy thế liền phun ra.
Từ nhỏ lớn lên trong một gia đình như thế, chuyện phụ nữ lừa gạt nhau, anh ta dĩ nhiên hiểu. Vừa rồi lời nói của Văn Nhược Thanh rất dễ gây ra hiểu lầm, nhưng mắt gấu trúc hỏi thẳng như thế, có được không?
Văn Nhược Thanh không nghĩ tới, Thẩm Vu Quy lại hỏi vấn đề này, cả người cô ta đều căng thẳng, vội vàng đổi chủ đề: “Thẩm tiểu thư, cô không nên hỏi thế…Thịt cua đã chín, nếu không ăn sẽ nát mất.”
Cô không nên hỏi như thế….Có hai ý, có thể hiểu là Văn Nhược Thanh căn bản không muốn cho cô hỏi, cũng có thể hiểu thành cô ta xấu hổ.
Ánh mắt Thẩm Vu Quy lóe lên, nhưng dựa theo tính cách của Phí Nam Thành, anh hẳn là sẽ không trả lời vấn đề của cô, làm Văn Nhược Thanh khẩn trương một chút cũng tốt, hơn nữa…Thịt cua thật sự chín rồi.
Cô vội vàng gắp hai miếng bỏ vào trong bát mình, sau đó vùi đầu vào ăn.
Phí Nam Thành nhìn cô, hơi có chút nghi hoặc một chút, sao cô lại hỏi vấn đề này?
Văn Nhược Thanh và anh có quan hệ gì?
Nghĩ đến chuyện có lẽ cô hiểu lầm gì, Phí Nam Thành liền buông tầm mắt xuống, giọng nói trầm thấp vang lên: “Không phải.”
Trong phòng an tĩnh lại.
Chẳng ai ngờ tới, anh vậy mà lại trả lời. Văn Nhược Thanh hơi kinh ngạc nhìn Phí Nam Thành, chỉ cảm thấy mặt mình rất nóng, câu trả lời của anh giống như mạnh mẽ tát cô ta hai cái.
Trương Thiên Thiên kinh ngạc, nhanh miệng hỏi: “Không phải ư? Nhưng Văn tiểu thư vừa nói….”
“Trương tiểu thư.” Văn Nhược Thanh vội vàng cắt ngang lời cô ấy, chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ, cô ta cúi đầu xuống: “Tôi không có nói gì cả, là các người hiểu lầm rồi.”
Trương Thiên Thiên giật mình, khẽ gật đầu: “Sau này Văn tiểu thư phải nói chuyện rõ ràng một chút, đừng lập lờ nước đôi, sẽ khiến cho người ta hiểu lầm.”
Văn Nhược Thanh: ….Cô ta đã vô cùng xấu hổ!
Thẩm Vu Quy cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phí Nam Thành, nhìn thấy đôi mắt thâm thúy như vũ trụ mênh mông, mang theo hấp dẫn trí mạng, cứ thế nhìn chằm chằm cô, lại khiến cho người ta có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Tim Thẩm Vu Quy đập lỡ hai nhịp, cô nhanh chóng cúi đầu ăn một miệng thịt cua, cô ăn quá nhanh, không cẩn thận bị sặc: “Khụ khụ khụ!”
Cô không chút nghĩ ngợi đã từ bên tay phải cầm lấy cốc nước trái cây uống từng ngụm lớn, đến tận khi thấy đáy cốc, lúc này cổ họng cô mới dễ chịu hơn.
“Ăn chậm một chút.” Người đàn ông bình thường ít nói, hôm nay lại giống như biến thành một người khác. Anh không chỉ nói câu này, còn đem một đĩa cua chưa có chín đẩy đến trước mặt cô: “Không ai giành với cô.”
Thẩm Vu Quy: “…”
Giọng nói trầm thấp từ tính, ôn nhu như thế, giống như có người cầm theo một chiếc lông chim, khẽ lướt qua tim cô, một cảm giác tê dại lan ra khắp toàn thân cô.
Cô không dám ngẩng đầu, cứ thế ăn, cô cảm thấy có chút cay, tay trái cô cầm cốc nước trái cây lên uống một ngụm, lại vùi đầu ăn…
Ăn ăn, đột nhiên cô cảm thấy có điều gì đó không thích hợp…
Nước trái cây của cô vẫn luôn đặt ở bên trái, như vậy lúc cô bị sặc, cô uống…
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía bên phải cô, ở đó có một cốc nước trái cây trống rỗng đặt ở đó, mà Phí Nam Thành cũng đang nhìn cô.
Trong nháy mắt, mặt Thẩm Vu Quy đỏ bừng lên.
Cho nên, vừa rồi cô uống cốc nước trái cây của Phí Nam Thành?
Cô nhớ lúc Phí Nam Thành mới ngồi xuống đã uống một ngụm…
Đây có tính là gián tiếp hôn môi không?
[Rùa Đen: Làm sao bây giờ, thật xấu hổ, tôi muốn chui vào nơi không thấy người…]