Sau khi mấy người đi vào phòng, Văn Nhược Thanh cố ý để thừa lại một chỗ bên cạnh mình, đợi lát nữa Phí Nam Thành đến sẽ ngồi bên cạnh cô ta.
Chút tâm tư nhỏ đó…
Thẩm Vu Quy cong môi, ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Văn Nhược Thanh sốt ruột: “Nơi này….”
Thẩm Vu Quy giống như không nghe thấy, cô chớp mắt, vẻ mặt vô tội, giọng điệu mềm nhũn hỏi: “Văn tiểu thư, sao thế? Nơi này không thể ngồi được sao?”
Văn Nhược Thanh bị cô cắt ngang, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét. Người phụ nữ này làm sao lại âm hồn bất tán như thế? Trong mắt cô ta lóe lên sự âm trầm.
Một lúc sau, Phí Nam Thành và Phạm Phồn đến sau đi vào, Phạm Phồn tinh mắt phát hiện, trong bảy vị trí trong phòng, chỉ còn hai chỗ ở giữa Trần Tử Phàm và Thẩm Vu Quy.
Dựa theo thông lệ, trong trường hợp này, Phạm Phồn nên ngồi cạnh Thẩm Vu Quy, để tổng giám đốc Phí ngồi giữa hai người đàn ông. Nhưng gần đây tâm tư tổng giám đốc Phí hay thay đổi, anh ta không đoán ra suy nghĩ của boss.
Phạm Phồn nhìn thoáng qua Phí Nam Thành, yên lặng đi đến bên cạnh Thẩm Vu Quy, cẩn thận kéo ghế ra, dự định ngồi xuống, lại phát hiện ánh mắt lạnh lùng của tổng giám đốc Phí nhìn tới, giống như muốn xuyên thủng anh ta, trợ lý Phạm vội đứng thẳng người: “Tổng giám đốc Phí, mời anh ngồi.”
Sắc mặt Phí Nam Thành hơi tốt hơn, nhanh chân ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ hỏi thăm: “Xin hỏi mọi người dùng nước lẩu cay hay không cay?”
Mọi người nhìn về phía Phí Nam Thành, có anh ở đây, không ai dám gọi món ăn, nhưng anh lại quay đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh: “Cô có thể ăn cay không?”
Mọi người: ?
Thẩm Vu Quy căn bản không biết mình được quan tâm, tâm tư của cô đã sớm rơi trên menu, nước bọt đều sắp chảy ra, không ai có thể lý giải được sức quyến rũ của ẩm thực Trung Quốc với cô…
Cô nói thẳng: “Có thể!”
Nồi lẩu dĩ nhiên là càng cay càng tốt!
Phạm Phồn sững sờ, vô thức nói: “Tổng giám đốc Phí, anh ấy không…”
Phí Nam Thành dặn nhân viên phục vụ: “Nồi lẩu cay.”
“Vâng.”
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Phạm Phồn còn chưa lấy lại tinh thần. Dạ dày của boss anh ta không tốt, không để ăn những đồ ăn có tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho dù nồi lẩu uyên ương* cũng thế!
(*Lẩu uyên ương: Gọi là lẩu uyên ương bởi trong nồi lẩu được chia ra làm hai ngăn, có một bên là nước lẩu không cay, một bên là nước lẩu cay.)
Sau khi chọn nồi lẩu xong, mọi người lại gọi đồ ăn, chỉ một lát sau, đồ ăn liền được mang lên đầy đủ.
Thẩm Vu Quy trông mong nhìn càng cua chín, nhanh chóng gắp một miếng, vừa mới định bỏ vào bát mình, lại nhìn thấy tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô ấy.
Thẩm Vu Quy: ?
Lúc này cô mới ý thức được, Phí tiên sinh là chủ, anh còn chưa có ăn, sao cô có thể ăn trước? Cho nên càng cua này chuyển hướng, rơi vào trong bát Phí Nam Thành: “Phí tiên sinh, càng cua này chắc thịt, anh ăn trước đi.”
Vẻ mặt chân chó của cô khiến Phí Nam Thành cảm thấy ngay cả cái bớt kia cũng có chút đáng yêu.
Anh cúi đầu nhìn chiếc càng cua giống như bị phủ một lớp ớt, còn không có ăn thì dạ dày anh đã thấy đau, anh đang do dự không biết làm sao, Văn Nhược Thanh lại nói: “Anh Nam Thành không thể không cay.”
Đôi mắt phượng của Thẩm Vu Quy nhìn về phía Nam Thành.
Trong lòng cô có chút không thoải mái, Văn Nhược Thanh thật hiểu anh…
Anh không ăn cay, sao phải chọn nồi lẩu cay! Cô dứt khoát gắp càng cua vào bát mình, mắt to chớp chớp, bỗng nhiên hỏi một vấn đề hù chết người: “Phí tiên sinh, Văn tiểu thư là bạn gái của anh sao?”