Vẫn đang ngủ…Ngủ…
Huyệt thái dương của Phí Nam Thành nhảy thình thịch, sắc mặt u ám.
Đến cùng là anh coi trọng cô, hay là cô không muốn giúp anh?
Anh ném chiếc bút trong tay, đứng lên: “Qua tầng 18.”
………….
Cuối cùng Thẩm Vu Quy cũng ngủ đủ.
Cô ngồi thẳng người, duỗi người một cái liền nghe thấy Trần Tử Phàm âm dương quái khí nói: “Tối hôm qua cậu làm trộm à? Một giấc ngủ đến tận bây giờ?”
Thẩm Vu Quy không để ý đến anh ta, đứng lên hoạt động tay chân.
Cô ngủ trên bàn, thật sự là khó chịu, nhưng mà….Cô sờ lên bụng mình, bụng cô kêu “ùng ục”, cho nên, Thẩm Vu Quy cầm di động.
Trương Thiên Thiên hỏi: “Từ Tâm, cậu làm gì thế?”
“Mình gọi đồ ăn bên ngoài.”
Mọi người…
Trần Tử Phàm không nhịn được, cao giọng nói: “Đến lúc nào rồi mà cậu còn ăn ăn ăn! Cậu có biết hay không, chúng ta đã bị người ta chặn ở bên ngoài! Qua đêm nay, cậu và tôi đều phải xin lỗi bọn họ!”
Thẩm Vu Quy đặt di động xuống, không chút nào để ý, nói: “Vậy thì xin lỗi!” Xin lỗi cái cọng lông!
Lần trước lỗ hổng mà Zero còn chưa có sửa, lần này dĩ nhiên sẽ tiếp tục công phá! Nếu cô là Zero, cô nhất định sẽ chọn lúc tan làm, mọi người đợi cả ngày cũng không có chuyện, lúc này chính là lúc nơi lỏng và không kiên nhẫn!
Cho nên, chiến tranh sắp đến.
Một loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ và hưng phấn lan ra khắp người Thẩm Vu Quy, thật vất vả mới gặp được đối thủ, tư vị này thật đúng là thoải mái!
Cô hoàn toàn không để mắt đến bên ngoài, những nhân viên kia như hổ đói, ánh mắt họ giống như là muốn ăn tươi, nuốt sống cô.
………………
Phí Nam Thành tự mình đến tầng 18, cuối cùng cũng khiến cảm xúc của nhân viên tăng ca ổn định lại.
Thân ảnh cao lớn của anh lộ ra hơi lạnh, khí thế khϊếp người, anh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, chậm rãi nói: “Tôi ở chỗ này, cùng mọi người chờ đến giây cuối cùng.”
Mọi người nghe thấy thế, cuối cùng cũng ổn định lại, không xao động.
Ánh mắt Phí Nam Thành vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ văn phòng Trần Tử Phàm, bốn người tụ tập một chỗ, không biết đang nói gì.
Theo thời gian trôi qua, Phí Nam Thành kìm nén sự không kiên nhẫn của mình.
Một tiếng sau, Thẩm Vu Quy cúp máy của người giao đồ ăn, lén nhìn ra ngoài, thấy sắc mặt Phí Nam Thành không tốt ngồi đó, cả người anh đều là áp suất thấp, cũng không biết người nào chọc giận anh, thật dọa người.
Thẩm Vu Quy lặng lẽ mở cửa, men theo tường đi qua chỗ hẻo lánh, trong lòng gào thét, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…
…………….
Lúc Thẩm Vu Quy từ trong văn phòng đi ra, ánh mắt Phí Nam Thành sáng lên, vô thức căng người, ánh mắt gắt gao nhìn theo cô, cuối cùng người quái dị cũng muốn ra tay rồi sao?”
Nhưng thấy cô chạy chậm đến cửa, một lát sau, xách một phần thức ăn ở bên ngoài về, lặng lẽ chạy vào văn phòng, sau đó bắt đầu ăn như ma đói.
Phí Nam Thành??
Lý Lỗi và Văn Nhược Thanh vẫn ngồi bên cạnh anh, nhìn thấy tình cảnh này, Lý Lỗi hừ lạnh một tiếng: “Đến lúc nào rồi mà vẫn còn tâm tư để ăn, bạn học Thẩm thật đúng là người thoải mái.”
Văn Nhược Thanh cười nói: “Fire Wall không có vấn đề, cô ấy không để ý cũng là chuyện bình thường…”
Phí Nam Thành càng thêm phẫn nộ, anh đứng lên đi vào văn phòng.
Thẩm Vu Quy đang ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, đã thấy ánh mắt âm trầm của anh nhìn cô, cô bị dọa đến sặc cháo…
Anh sao thế? Chẳng lẽ…
Thẩm Vu Quy nuốt cháo xuống, sau đó nịnh nọt hỏi: “Phí tiên sinh, anh cũng muốn ăn?”
Phí Nam Thành: …!
Anh chưa từng có tức giận như thế, hận không thể xông lên bóp chết cô! Anh thất vọng xoay người đi, nhưng vào lúc này…
“Tích tích tích!”
Còi báo động internet vang lên!