Chỉ là một cuộc tiểu phẫu, bác sĩ chủ trị y thuật lại cực kỳ giỏi, cuộc phẫu thuật tiến hành cực kỳ tiện lợi.
Chỉ là trở lại phòng bệnh, trong phòng không thấy một ai, Tần Minh Nguyệt bỗng cảm thấy trống rỗng.
Trước kia lúc ở Lưu gia, tuy nói là không được Lưu Chính Khải thích, nhưng nếu như mỗi lần cô bệnh nằm viện, đều sẽ có Lưu phu nhân đến chăm sóc, hơn nữa cô cũng ít sinh bệnh mà phải nằm viện, ngược lại rất ít khi cảm nhận được cảm xúc vắng vẻ này.
Nhớ tới cha, mẹ, trong đáy mắt Tần Minh Nguyệt ngập tràn cô đơn.
Cô đã rất lâu rồi không được gặp cha mẹ, từ buổi tối ba năm trước, cha mẹ vì anh trai mà náo loạn không ngừng, trong cơn tức giận mà trong cuộc đời cô lần đầu tiên mắng cha mẹ, cha mẹ cực kỳ tức giận, muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô, bảo cô sau này không cần về nhà nữa.
Sau này cô muốn sửa chữa, nhưng vì anh trai và chị dâu, cha mẹ từ trước đến nay cũng không xem trọng cô, mặc kệ cô làm cái gì, trong mắt chỉ có anh trai, vì vậy mà cô cũng không thể thay đổi thành công.
Sau đó cô cũng trở nên tuyệt vọng, trái tim trở nên lạnh ngắt,cũng không quay về gặp họ nữa.
Không biết có phải vì mới làm phẫu thuật xong hay không, cô cực kỳ muốn có người thân ở bên cạnh chăm sóc mình, dù chỉ nghe giọng nói của họ thôi cũng được.
Tìm điện thoại di động của mình, hai tay Tần Minh Nguyệt run run, ấn ra một dãy số quen thuộc mà có chút lạ lẫm, đầu bên kia truyền đến tiếng tút, làm trong lòng cô nhị không được mà run lên.
Sau khi kêu ba bốn tiếng, điện thoại đã kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói mà Tần Minh Nguyệt cảm thấy thân thuộc cũng có chút xa lạ.
“Alo, ai vậy?”
Tần Minh Nguyệt nghe được giọng nói này, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt nhịn không được mà tuôn trào.
“Mẹ!”
Một tiếng mẹ này của Tần Minh Nguyệt, khiến người bên kia sửng sốt một chút, sau đó mới dùng giọng điệu nghi hoặc nói ra: “Cô là Minh Nguyệt sao?”
“Mẹ!” Tần Minh Nguyệt nhịn không được bắt đầu khóc nấc lên,tủi thân, thương tâm, khổ sở, mất mát, nhớ lại khoảng thời gian ở cùng nhau, trong nháy mắt cô đã hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của mình.
“Sao vậy? Cô khóc cái gì? Có phải Lưu gia khi dễ cô không?”
Khác với sự kích động của Tần Minh Nguyệt, đầu bên ngoài chút nghi hoặc thì trong giọng nói cũng không có chút cảm xúc dư thừa nào cả, đáng tiếc Tần Minh Nguyệt đang không kiềm chế được mà khóc nấc lên không nghe ra được chỗ không bình thường.
“Không có, con chỉ là nhớ mẹ thôi.”
Tần Minh Nguyệt khoc, giọng nói cũng có chút không trôi chảy, đầu bên kia nghe được như vậy, lại tràm mặc một lúc lâu, mới đột nhiên mở miệng nói: “Tôi càn tưởng ở trong thành phố lên như diều gặp gió, được sống cuộc sống tốt đẹp, đến cha mẹ cũng không cần nữa.”
“Mẹ sao lại thế được, cha và mẹ là người sinh con ra, nuôi con lớn lên, sao con có thể không cần mọi người được.”
Lúc này Tần Minh Nguyệt gần như đã quên lúc trước bị cha mẹ và anh trai ép bức như thế nào, vì sao lại đoạn tuyệt quan hệ.
“Thật sao? Cô còn cần cha mẹ sao?”