Tư An Húc không lên tiếng, đến nhìn Tần Minh Nguyệt cũng không nhìn, cũng không trả lời vấn đề của cô.
Lộ Triệt Minh nghĩ, có lẽ là tổng giám đốc nhà mình tức đến muốn nổ tung.
Hơi suy tư một chút, hắn trả lời: “Tần tiểu thư, lời của tên kia còn còn phải xác thực một chút, cô cứ yên tâm đi, tổng giám đốc nhất định sẽ tra ra manh mối cho cô.”
“Thế nhưng hắn nói là người bên cạnh tiên sinh ra tay với tôi, mà tôi không có đắc tội với người bên cạnh tiên sinh, chẳng lẽ là hắn nói dối?”
…
Lộ Triệt Minh cảm thấy mình đã không còn gì để nói, hắn đã suy nghĩ cho Tần Minh Nguyệt chuyển sang chủ đề khác, mà Tần Minh Nguyệt này thì hay rồi, cô chẳng những lượn trở về mà còn đưa ra câu hỏi nữa.
Có phải là có tiểu thiếu gia, mà gần đây tính tình của tổng giám đốc nhà bọn họ trở nên tốt rồi?
Lộ Triệt Minh liếc trộm Tư An Húc, chỉ thấy Tư An Húc đã thu hồi ánh mắt, bày ra vẻ mặt nhàn nhạt, trong mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng à nhìn sắc mặt cũng không tức giận!
Quả nhiên là sai khi có tiểu thiếu gia thì tính tình của giám đốc đã trở nên tốt hơn, trong lòng Lộ Triệt Minh tự đưa ra kết luận.
Tư An Húc không có dự định trả lời, tất nhiên là để cho Lộ Triệt Minh giải quyết, Lộ Triệt Minh định mở miệng thì trong đầu bống hiện lên một câu, phong thuỷ luân chuyển!
Vừa mới bắt đầu là chuyện của Tư Nhất Nặc, thấy Trần Quyền bị tổng giám đốc dày vò không ít, hắn còn đứng một bên xem kịch vui.
Bây giờ nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đơn thuần như thế, hắn đột nhiên cảm thấy, cuộc sống sau này của mình cũng không dễ dàng!
“Tần tiểu thư, là thật hay giả thì còn phải đợi đi xác minh, nết thật là bên cạnh tổng giám đốc có người muốn hại cô thì…chắc chắn sẽ cho cô một câu trả lời thích hợp.”
Lộ Triệt Minh quanh co nói, kém chút nữa là nói tổng giám đốc se cho cô một cái giá thích hợp, nhưng lời nói vừa đến miệng thì hắn đã đổi giọng.
“Tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Tư An Húc nghe thấy vậy thì ngước mắt lên nhìn cô, không nói gì nhưng Tần Minh Nguyệt đã hiểu ý trong ánh mắt đó.
Cô sờ sờ mũi mình, có chút do dự.
“Tiên sinh, đay có phải là do mẹ của đứa bé có ý kiến gì với tôi không?”
Nếu không cô cảm thấy, cô sẽ không đắc tội với người bên cạnh Tư An Húc.
Nhưng nếu là mẹ của Tư Nhất Nặc, thì còn nghe được.
Vì là mẹ ruột thì ai đồng ý cho con mình gọi người khác là mẹ chứ, cho dù là giả mạo cũng không được, Tần Minh Nguyệt chính là một người mẹ, cũng biết cảm giác đau khổ khi không được gặp con, cho nên cô cảm thấy đối với mẹ của Tư Nhất Nặc mà nói, chính là có cùng cảm xúc.
Mặc dù không biết vì sao Tư An Húc không để cho mẹ ruột của đứa bé chăm sóc nó, còn muốn để cô giả làm mẹ của Tư Nhất Nặc, nhưng cô biết những chuyện này cô không được phép hỏi đến.
Tần Minh Nguyệt vừa dứt lời, ánh mắt nhàn nhạt của Tư An Húc đã trở nên sắc bén, giống như một thanh bảo kiếm mà bức ép Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt cảm thấy một cỗ áp lực, nhìn không được mà run rẩy.
Sự biến hoá của Tư An Húc dường như Lộ Triệt Minh cũng cảm nhận được, nhưng hắn không ngờ Tần Minh Nguyệt lại hỏi như vậy.
“Cái này…”
Đây chính là chủ đề cấm kỵ của Tư gia, ai cũng không thể nói, đến Tôn quản gia cũng không dám hỏi một câu.
Ai biết được Tần Minh Nguyệt này lại không hút kiêng kỵ nói ra.