Trần Quyền vốn còn định nói gì đó, đột nhiên cửa xe bị đẩy ra ngoài, Tư An Húc bước tới, ngồi xuống ngay trước mặt Tần Minh Nguyệt.“Sau khi hoàn thành, ba trăm vạn kia liền coi như xóa bỏ.”
Tần Minh Nguyệt:…
Trần Quyền:…
Lộ Triệt Minh:…
Tư An Húc mặc một bộ âu phục màu xám, vừa vặn ôm sát người, không có một chỗ thừa, nhìn vô cùng tự phụ, mà khí chất từ người đàn ông này tỏa ra, không hiểu sao khiến Tần Minh Nguyệt có chút run rẩy.
Có điều cô vẫn không hiểu lắm nhìn về phía hai người đàn ông này, nghi ngờ nhìn về phía Trần Quyền, chỉ thấy Trần Quyền đứng dậy, đứng ở bên phải người đàn ông tự phụ kia, hơi cúi đầu gọi một tiếng: “Tổng giám đốc.”
Tổng giám đốc?
Ông chủ của cô gọi chủ nợ của cô là tổng giám đốc?
Tần Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình có chút không thông nổi, hoang mang nhìn Trần Quyền, lại nhìn chủ nợ vừa mới xuất hiện kia, hiển nhiên không lý giải được đây rốt cuộc là quan hệ như thế nào.
“Tần tiểu thư, đứa bé mà cô vẫn cho nó uống sữa, thực ra là con trai của Tổng giám đốc chúng tôi.”
Tần Minh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu rõ, thì ra Trần Quyền chỉ là đang làm việc cho người đàn ông trước mặt này thôi.
Mặc kệ là lần đầu tiên hay lần thứ hai gặp mặt, thì Tần Minh Nguyệt với người đàn ông này cũng không được coi là vui vẻ gì, lần đầu tiên gặp mặt, cô đã đập vỡ xe của người đàn ông này, bị ép phải viết phiếu nợ 300 vạn, lần thứ hai gặp mặt, cô trực tiếp đem 3 vạn quẳng vào người anh.
Bây giờ mới biết, người mà cô quăng vào không chỉ là chủ nợ mà còn là ông chủ thật sự của mình.
“Thế nào? Ba trăm vạn hoặc là đồng ý chuyện này, cô tự chọn đi.”
Tần Minh Nguyệt:…
Cái gì gọi là cô tự chọn đi, cô còn có lựa chọn nào sao?
Mặc dù cô cũng có ý định sẽ làm công trả nợ cho người đàn ông này cả đời, nhưng 300 vạn, cô cũng biết rõ, có khi đến cuối đời, cô vẫn không thể thanh toán hết được.
Biết người đàn ông nãy cũng sẽ không nói cho cô lý do vì sao muốn tìm mẹ cho đứa bé, cho nên Tần Minh Nguyệt dứt khoát không hỏi tới vấn đề này nữa, chỉ là…
“Tôi có thể gặp đứa bé một chút không?”
Cho dù là đứa bé hơn bốn tháng, mặc dù chưa từng gặp mặt qua, nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn có chút tình thương với nó.
Có lẽ nguyên nhân do cô đã mất đi đứa con, cho nên đối với đứa trẻ không có mẹ này, cô cũng phá lệ vừa thương hại vừa yêu thương.
Tư An Húc suy nghĩ một chút, gật đầu, xem như đồng ý Tần Minh Nguyệt.
Giải quyết chuyện này xong, Tư An Húc liền đứng dậy đi ra ngoài, lúc đôi chân thon dài thẳng tắp kia bước đến cổng, đột nhiên dừng lại một chút: “Ngày mai, chuyển về biệt thự Tư gia, còn nữa, nhớ kỹ tôi là Tư An Húc.”
Tư An Húc nói xong câu cuối cùng, tiết kiệm chữ như vàng, đi qua bọn người Lộ Triệt Minh cùng với Trần Quyền, bọn họ kinh ngạc nhìn Tư An Húc đi ra ngoài, sau đó tiếng cửa xe đập rầm một tiếng, ngăn cách bóng dáng Tư An Húc với bên ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa Lộ Triệt Minh mới vội vã hoàn hồn, nhanh chóng đuổi theo.
Không chỉ Lộ Triệt Minh và Trần Quyền, Tần Minh Nguyệt cũng có chút sững sờ, có điều nguyên nhân của cô với bọn họ không giống nhau.
Biệt thự Tư gia?
Tần Minh Nguyệt có chút mê mang, cái biệt thư Tư gia này ở chỗ nào?
Trần Quyền hồi phục tinh thần, liếc mắt nhìn bộ dáng mơ hồ của Tần Minh Nguyệt, không khỏi thở dài một hơi, cô gái này cũng thực ngây thơ, ở trong biệt thự nhà Tư gia lâu như vậy, thế mà không hề ý thức được một chút đó là cái chỗ nào?
Chẳng lẽ cô ấy không hề tò mò, loại tấc đất tấc vàng này, có tiền cũng chưa chắc mua được, rốt cuộc là nhà ai sao?
Còn có, trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt liền hiện ra hết, dáng vẻ ngây thơ đơn thuần này, mà có thể lừa gạt được Tư Kim Nguyên sao?
Có điều Trần Quyền cũng biết mình nghĩ nhiều nữa cũng vô ích, chuyện mà Tổng giám đốc nhà mình đã quyết định thì ai cũng không thể thay đổi được.
“Biệt thự Tư gia chính là nơi mà cô đã đến lúc đầu, đó chính là nhà của Tổng giám đốc chúng tôi, tiểu thiếu gia cũng ở đấy.”
Trần Quyền tốt bụng giải thích một câu, Tần Minh Nguyệt hiểu ý gật đầu, thì ra đó là nhà của chủ nợ, thế nhưng sao trước giờ không hề gặp qua anh ta? Cũng chưa từng nhìn thấy tiểu thiếu gia?
Không để Tần Minh Nguyệt nghĩ nhiều, Trần Quyền đã mở cửa xe, quay đầu nhìn cô: “Tần tiểu thư đi thôi, tôi tiện đường đưa cô về.”