Tôn quản gia biết Tư Kim Nguyên khó đối phó, nhưng cũng không thể ngờ được lại khó đối phó như thế này.
Ngay khi mồ hôi trên trán Tôn quản gia đang không ngừng rơi xuống, đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói, giọng nói này đối với Tôn quản gia mà nói không khác gì âm thanh của thiên đàng.
“Sao hôm nay Nhị thúc có thời gian đến thăm nhà cũ vậy? Hạng mục ở miền Nam đã làm xong rồi à?”
Nghe thấy giọng nói của Tư An Húc, còn cả những lời chào cung kính của hạ nhân, Tôn quản gia cũng vội vàng nhân cơ hội tiến lên nghênh đón, ông hơi khom lưng: “Thiếu gia ngài về rồi à? Nhị Gia hôm nay đặc biệt đến thăm tiểu thiếu gia, ban nãy tiểu thiếu gia cứ khóc mãi không ngừng, Nhị gia cảm thấy tôi và bà Trương hầu hạ không tốt, cảm thấy vẫn nên đón thiếu phu nhân vẫn chưa kết hôn về đích thân chăm sóc sẽ tốt hơn.”
Tôn quản gia với vài ba câu đã giải thích rõ tình hình, còn không quên truyền cho Tư An Húc tin gì đó.
Tư An Húc đưa vật ở trong tay cho Tôn quản gia, sải bước đi tới, Tư Kim Nguyên trong tiềm thức đứng dậy tiến lên hai bước, không ngờ, Tư An Húc cũng không thèm nhìn ông mà đi thẳng đến ngồi vào vị trí ông vừa ngồi.
Đây là vị trí của chủ nhân biệt thự Tư Gia, trước đây là vị trí của Lão Gia, sau này vẫn luôn là vị trí của Tư An Húc.
Ban nãy Tư Kim Nguyên vừa vào liền ngồi xuống đó, Tôn quản gia là một hạ nhân cũng không dám nói gì, nhưng bây giờ, Tư An Húc không nói gì, trực tiếp ngồi xuống đó, làm sắc mặt Tư Kim Nguyên trong chốc lát trở nên vô cùng khó coi.
Tư An Húc làm như hoàn toàn không nhìn thấy, gõ ngón tay theo nhịp lên bàn trà, ngước mắt lên nhìn Tư Kim Nguyên, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh mắt sắc bén khiến tim Tư Kim Nguyên loạn nhịp.
“Nhị thúc có chuyện gì mà không thể nói với cháu ở công ty mà lại nhất định phải chạy đến đây hỏi chuyện riêng của tôi?”
Bị Tư An Húc chất vấn, sắc mặt của Tư Kim Nguyên càng khó coi hơn, đúng lúc Tôn quản gia bưng chén trà lên cho Tư An Húc, trực tiếp để chén trà Tư Kim Nguyên vừa uống sang một bên, đặt chén trà của Tư An Húc lên, sắc mặt Tư Kim Nguyên lại càng khó coi hơn nữa.
“Nghe nói Tư Gia có thêm người mới, cũng đã được hơn 5 tháng rồi, người làm nhị thúc như ta còn phải nghe người ngoài nói mới biết, nhất thời cao hứng, không suy nghĩ nhiều liền đến thăm cháu trai, lẽ nào điều này cũng không nên sao? Hay là cháu cố ý không muốn cho ta biết tin này?”
Người biết quật ngược lại từ trước đến nay luôn là Tư Kim Nguyên, sau khi nói một đống xong, ông ta trực tiếp ngồi vào ghế bên cạnh ghế Tư An Húc. Mặt thì không phẫn nộ, nhưng trong đáy lòng đang đố kỵ vì việc bị đổi chỗ ngồi với Tư An Húc.
“Chuyện sớm muộn gì cũng sẽ biết.”
Nhưng Tư An Húc nói ra một câu lại không trả lời chất vấn của Tư Kim Nguyên, cũng không chút lúng túng, một câu nói, chuyện sớm muộn gì cũng sẽ biết, cần gì phải gióng trống khua chiêng đi tố cáo người khác, đây là chuyện riêng của Tư An Húc, anh muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.
Tư Kim Nguyên không ưa nhất chính là dáng vẻ chuyện của tôi ai cũng đừng quản của Tư An Húc, cơn tức từ từ bốc lên.
“Cháu đừng quên, đây không phải chỉ là chuyện của riêng cháu, con của Tư Gia không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa, trên nghi thức thừa kế của một tháng sau, đứa bé và mẹ của nó đều phải xuất hiện để gặp mọi người.”
Mẹ của đứa trẻ?
Tư An Húc nhăn mày.
“Cháu nhớ yêu cầu mà ông nội để lại, người thừa kế tập đoàn Húc Dương bắt buộc phải có người nối dõi trong nghi thức thừa kế, không hề nhắc đến mẹ đứa trẻ phải xuất hiện, lẽ nào là nhị thúc tự đặt ra quy định đó ư?”
Tư An Húc lạnh lùng nhìn Tư Kim Nguyên, chỉ thiếu chưa trực tiếp nói Tư Kim Nguyên có ý đồ gì.
Lúc nhìn thấy Tư An Húc về, Tư Kim Nguyên đã biết, hôm nay nhất định phải bỏ mặt mũi xuống một chút.
“Quy định mà Lão Gia đặt ra đúng thật là chỉ cần có người nối dõi, nhưng người nối dõi tập đoàn Húc Dương lại không rõ mẹ là ai, điều này truyền ra ngoài có lẽ quá khó nghe rồi, Nhị thúc cũng chỉ là vì Tư gia, vì tập đoàn Húc Dương, vì nghĩ cho An Húc cháu thôi. Cháu phải biết, những vị cổ đông cổ hủ đó, không phải dễ đối phó đâu.”