Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài Bạc Tỷ Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 22: Nghi Ngờ Nhân Cách Của Tôi (1)

3 vạn tệ!

Một đinh ốc vít cũng không mua nổi?

Tần Minh Nguyệt hít mạnh vào, mặc dù thời điểm ký giấy nợ 300 vạn tệ, cô cũng biết chiếc xe kia không hề rẻ, nhưng cũng không đắt đến nỗi 3 vạn tệ một đinh ốc cũng không mua nổi chứ?

Tần Minh Nguyệt đột nhiên có chút hoài nghi, mình có phải bị lừa hay không?

Nhận được ánh mắt hoài nghi kia của Tần Minh Nguyệt, Tư An Húc đột nhiên cười nhạt một tiếng: “Thu hồi ánh mắt hoài nghi kia của cô lại, thu cái trí tưởng tượng nghèo nàng kia cô lại, suốt đời này, cô cũng không kiếm đủ số tiền mua chiếc xe đó của tôi.”

Giàu có hào phóng tướng mạo khố khuyển, lại là điệu bộ ánh mắt chó xem thường người, biểu hiện Tư An Húc rất là sắc bén. Khiến Lộ Triệt Minh một bên câm lặng không nói nên lời, đây là tổng tài khiêm tốn nhà anh đó sao?

Đây rõ ràng chính là dáng vẻ người giàu có mà!

Chẳng lẽ bị cái gì đó nhập?

Không chỉ là Lộ Triệt Minh nghĩ như vậy, ngay cả Tần Minh Nguyệt cũng nghĩ như vậy, biểu hiện của Tư An Húc lúc này, khiến cô hoài nghi, lần trước cô ký giấy nợ 300 vạn tệ kia, có phải bị lừa rồi hay không.

Tần Minh Nguyệt thở hổn hển, đang muốn chất vấn Tư An Húc, Vừa hay lúc này nhân viên phục vụ bưng cà phê đến, Tần Minh Nguyệt thu lại bối rối, suy nghĩ chờ nhân viên phục vụ rời đi mới nói sau, để tránh gây hoang mang.

Cũng không biết là gương mặt Tư An Húc này quả thu hút người nhìn, hay là khí chất cao quý trên người, khiến người nhân viên vô cùng nhiệt tình, sau khi để cà phê xuống, ánh mắt lóe sáng nhìn Tư An Húc.

“Tiên sinh, xin hỏi ngài còn cần phục vụ những thứ khác không?”

không được loại đãi ngộ này?

Nghĩ như vậy, Tần Minh Nguyệt không nhịn được mở to hai mắt cẩn thận quan sát Tư An Húc một chút, lúc này mới chú ý tới, hơi thở cao quý của Tư An Húc, cứ như vậy ngồi im trên chiếc ghế đó, cũng không để tâm đến kiểu ghế đang ngồi, chỉ hiện lên khí chất của anh ta, dường như là trời sinh.

Cả người mặc vest màu đen đắt tiền, thân hình thon dài rắn rỏi của anh, lông mi dài, sống mũi thật cao, môi mỏng vô cùng sắc nét, con người giống như mực vậy chứa một tia mịt mờ không rõ nụ cười, thấy Tần Minh Nguyệt đột nhiên lóe lên một cái mắt, vội vàng dời tầm mắt.

“Không cần.”

Giọng của người đàn ông trầm thấp thêm chút lạnh lùng vang lên, nhàn nhạt, nhưng tựa như từ chối từ ngoài ngàn dặm vậy, người phục vụ không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng lui xuống.

Trên cương vị nhân viên phục vụ, trong công việc này nhất định phải biết nhìn sắc mặt người khác, lúc vừa mới này cô bung cà phê thượng tới, xa xa thấy người đàn ông này cùng cô kia, trò chuyện mở như vậy khai, cô nhìn dáng dấp cô gái đó cũng không xinh đẹp bao nhiêu, ăn mặc còn quê mùa, hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào có thể so với cô.

Nhưng không ngờ đàn ông này thái độ đối với cô và thái độ đối với người đàn bà đối diện hắn kia, kém xa như vậy.

Tâm tư của người phục vụ Tần Minh Nguyệt hoàn toàn không biết được, nếu nói là cô vừa mới bị có chút khí của Tư An Húc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bây giờ hoàn toàn bị người phục vụ cắt đứt, cứng rắn dập tắt.

Nhìn người phục vụ đi xuống sau, cô cũng có chút yếu ớt mở miệng nói: “Nếu biết rõ tôi suốt một đời cũng kiếm không được khoản tiền 300 vạn, còn cần phải bảo tôi ký giấy nợ.”

“O? Vậy Tần tiểu thư xem ra, không trả nổi làm chuyện xấu cũng không cần chịu trách nhiệm sao?”

Lời này chắc Tần Minh Nguyệt hồi lâu cũng không nói ra được câu nào, trong bụng cô ngầm oán thầm nói: Người xấu xa này, sao không buông tha người như vậy.

“Tôi nói lúc nào không chịu trách nhiệm chứ, lần này tôi tới không phải là vì trả tiền lại sao?” giọng Tần Minh Nguyệt không tự chủ lớn hơn một chút, chính cô có lẽ cũng không phát hiện, cô rất dễ dàng bị Tư An Húc chọc tức.