Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài Bạc Tỷ Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 23: Nghi Ngờ Nhân Cách Của Tôi (2)

“O?” âm điệu của Tư An Húc kéo hơi dài, trên khuôn mặt đột nhiên nhíu lại, ánh mắt nhìn lướt qua 3 vạn bên cạnh: “Tần tiểu thư cái gọi là trả tiền chính là 3 vạn cỏn con này?”

Cái gì chính là 3 vạn tệ, đây chính là số tiền hai tháng cô không dám tiêu một xu, người đàn ông này thật sự là quá lạnh lùng.

Mặc dù cô biết 3 vạn cách 300 vạn rất lớn, nhưng cô không phải còn có thời gian cả đời trả món nợ này sao?

Tâm tính bị kích dậy rồi, giọng Tần Minh Nguyệt nói chuyện mặc dù vẫn có chút nhỏ, nhưng giọng không còn nhu nhu nhược nhược: “Tôi biết anh xem thường 3 vạn tệ này, tôi cũng biết 3 vạn tệ này chênh lệch 300 vạn tệ rất lớn, nhưng nếu tôi ký giấy nợ, nhất định sẽ toàn lực kiếm số tiền đó trả lại cho anh, 3 vạn tệ này mặc dù không nhiều, nhưng cũng thay tôi có lòng trả tiền cho anh, còn anh nói chuyện khó như vậy nghe sao?”

“Khó nghe? Tôi chẳng qua là trình bày sự thật mà thôi, Tần tiểu thư cảm thấy rất khó nghe? Nếu như chút lời của tôi nói khó nghe, Tần tiểu thư há chẳng phải là lại phải nhảy lầu một lần sao?”

Thật là cái gì chứ, cái gì nhảy lầu, nói tới cái này chứ, trong lòng Tần Minh Nguyệt vẫn là một bụng lửa, cô rõ ràng cũng chưa có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình, bị người đàn ông kia đẩy một cái liền té xuống, cũng thật may cô mạng lớn, không trực tiếp té chết, nhưng lại là té ra món nợ tới 300 vạn.

Nghĩ tới đây, Tần Minh Nguyệt cũng không biết mình là nên khóc hay nên cười!

Nhìn người đàn ông khó đối phó trước mắt, Tần Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu, định cố gắng thương lượng với anh lần nữa.

“Vị tiên sinh này...”

“Tôi họ Tư...”

Tần Minh Nguyệt

Lộ Triệt Minh “...”

Lần nữa hít thở sâu một hơi, Tần Minh Nguyệt mới chậm rãi mở miệng: “Tư tiên sinh, tôi biết anh xem thường 3 vạn tệ này, nhưng tôi cũng chỉ có 3 vạn tệ này, nếu như anh cảm thấy chuyến đi nhận 3 vạn tệ này lãng phí thời gian của anh, anh đại khái có thể sắp xếp người tới, hoặc là trực tiếp cho tôi số thẻ ngân hàng, tôi trực tiếp chuyển tiền cho anh.”

Tư An Húc cau mày lại, cũng không biết nghe hay không nghe vào lời của Tần Minh Nguyệt, nhưng Tần Minh Nguyệt lại trơ mắt nhìn anh, chờ câu trả lời của anh.

Tư An Húc cũng không nóng nảy, cầm cái muỗng bên cạnh lên, nhẹ nhàng khuấy đều cà phê, hồi lâu không lên tiếng, cũng làm Tần Minh Nguyệt sốt ruột.

Cho đến tay thon dài kia bưng cà phê bên cạnh lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Tần Minh Nguyệt: “Đề nghị của cô vô cùng hay, nhưng mà, sổ thu chi thẻ ngân hàng của tôi quá nhiều, 3 vạn tệ không quan trọng, tôi sợ có người đυ.c nước béo cò!”

Đυ.c nước béo cò, bốn chữ Tư An Húc nói rất nhạt rất nhạt, lại để cho Tần Minh Nguyệt nghe được tràn đầy giễu cợt.

Đây là đối với cô không tín nhiệm!

Điều này càng làm nhục đối với nhân cách của cô!

Bồ Tát bằng đất sét cũng có ba phần tính cách ngoan cố, huống chi là người, Tần Minh Nguyệt bị Tư An Húc này hạ thấp không chỉ một mà ba lần, tức giận a, hận không được trực tiếp bưng cà phê bên cạnh lên, trực tiếp tạt vào trên mặt anh.

Nhưng cô không dám, cô cũng không phải người như vậy, sau đó tức giận cả người run rẩy, Tần Minh Nguyệt đột nhiên đứng lên, đưa tay cầm lấy 3 vạn tệ kia, thời điểm đó ngay cả Tư An Húc và Lộ Triệt Minh đều có chút kinh ngạc hành động của cô, cô đột nhiên nâng tay lên, dùng sức cầm 3 vạn tệ kia trực tiếp quăng vào người Tư An Húc.

“Tu tiên sinh, anh có thể xem thường 3 vạn tệ này, anh cũng có thể xem thường tôi, nhưng anh không thể nghi ngờ nhân cách của tôi, ta nói sẽ trả lại tiền cho anh chính là sẽ trả lại, suốt cả đời, tôi cũng chỉ kiếm tiền trả tiền lại cho anh làm những thứ khác, tôi cũng sẽ trả cho anh!”