"Tổng giám đốc?"
Lộ Triệt Minh nhẹ giọng gọi Tư An Húc, một luồng sáng mờ nhạt xẹt qua mắt Tư An Húc, anh sải bước đến đứng bên cạnh Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, cô không biết Tư An Húc đã đến, cô vẫn cúi đầu không có phản ứng gì, Lộ Triệt Minh vội vàng tiến lên muốn gọi cô, nhưng Tư An Húc giơ tay ngắn cản.
Tuy nhiên, Tư An Húc ngăn Lộ Triệt Minh, nhưng anh không thể ngăn được những người khác.
Ngay từ khi Tư An Húc bước vào của quán cà phê, anh đã thu hút sự chú ý của người khác, suy cho cùng khí chất cũng như cử chỉ cao quý, sang trọng của anh đủ cho người khác nhận ra đây không
phải là người bình thường.
Tư An Húc vừa đi tới, người phục vụ liền đi theo bên cạnh Tư An Húc, hỏi: "Mời ngài ngồi, ngài uống gì ạ?"
Giọng nói lanh lảnh của người phục vụ cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Tần Minh Nguyệt, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tình cờ bắt gặp đôi mắt đen như mực của Tư An Húc.
"Ngài đến rồi! Mau ngồi đi, ngài uống gì?"
Tần Minh Nguyệt cố gắng thu lại vẻ mặt buồn rầu chưa kịp giấu đi khi nãy, miễn cưỡng nở nụ cười, lo lắng đứng lên mời Tư An Húc ngồi xuống.
Sắc mặt Tần Minh Nguyệt thay đổi nhanh chóng, đương nhiên vẫn không giấu nổi con mắt tinh tường của Tư An Húc, anh liếc mắt nhìn nụ cười bất đắc dĩ của Tần Minh Nguyệt, không nói lời nào, trực tiếp ngồi đối diện với Tần Minh Nguyệt.
"Phiền cậu cho tôi một ly cà phê."
Tư An Húc không lên tiếng, mà là Lộ Triệt Minh lên tiếng trước, Tần Minh Nguyệt nghe thấy giọng nói của Lộ Triệt Minh, cô liền biết người nói chuyện điện thoại sáng nay chính là người bên cạnh cô.
"Nhanh như vậy đã kiếm được 300 vạn? Xem ra tôi đã đánh giá thấp cô rồi."
Ngay khi người phục vụ rời đi, Tư An Húc nhẹ giọng nói, giọng điệu khiến Tần Minh Nguyệt không hiểu được ý nghĩa ẩn trong đó.
Tần Minh Nguyệt luôn nhạy cảm, tuy giọng điệu của Tư An Húc vô cùng nhẹ nhàng, cô vẫn cảm thấy có chút lạ, có điều cô cũng chẳng nghĩ nhiều, vốn dĩ một người là chủ nợ một người là con nợ, người giàu luôn có tính tình kỳ lạ mà.
“Không, tôi rất xin lỗi, thua ngài, 300 vạn không phải là số tiền nhỏ, tôi không thể kiếm đủ nhanh vậy được.” Cuối cùng Tần Minh Nguyệt cũng không nói có lẽ cả đời này cô cũng không trả được hết.
Nhưng cô nghĩ không cần thiết phải nói câu này, dù sao cô cũng đã hạ quyết tâm, toàn bộ số tiền kiếm cả đời cô kiếm được, ngoại trừ
những khoản thật sự cần thiết, đều dùng để trả nợ.
"Không có? Vậy hôm nay cô nói trả tiền là nói dối? Cô có biết thời gian của tôi quý giá như thế nào không?"
Dáng vẻ cao ngạo của Tư An Húc khiến Tần Minh Nguyệt có chút xấu hổ.
Tất nhiên cô biết thời gian của những người giàu có này quý giá như thế nào, nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ đích thân ra mặt, cử một người đến không phải được rồi sao.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Minh Nguyệt đột nhiên chuyển qua Lộ Triệt Minh đang đứng bên cạnh.
Thấy vậy, Tư An Húc vô thúc cau mày, Lộ Triệt Minh đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh chạy qua.
"Cô Tần, Tổng giám đốc của chúng tôi rất bận."
Ý của Lộ Triệt Minh là cô mau nhanh lên, có việc gì thì nói việc ấy, trả tiền thì mau trả, đừng làm lãng phí thời gian quý báu của sếp tôi.
Tần Minh Nguyệt không quan tâm người khác nghĩ gì, nhanh chóng lấy trong túi ra 3 vạn tệ đưa cho Tư An Húc. "Thưa ngài, đây là 3 vạn tệ. Tôi trả lại cho ngài trước, còn lại tôi sẽ tiếp tục trả từ từ cho ngài."
“3 vạn tệ?” Tư An Húc nhếc mép nở nụ cười giễu cợt “Chỉ có 3 vạn tệ mà cô cũng dám trả, CÔ có biết từng ấy thời gian, cô đã làm mất của tôi bao nhiêu cái 3 vạn tệ không."
"Tôi..."
Tần Minh Nguyệt nhất thời không nói nên lời, cô biết những người có tiền mỗi ngày đều kiếm được rất nhiều tiền, lúc gọi điện cô cũng có hỏi là có thể chuyển trực tiếp vào tài khoản không, là anh tự nguyện muốn đến, bây giờ lại trách cứ cô.
Tần Minh Nguyệt tức giận, nhưng không biết nói gì, Tư An Húc thấy cô không nói nên lời, trong lòng đột nhiên có hứng thú Ba vạn tệ? Cô Tần có biết biết 3 vạn tệ này còn không đủ mua một cái ốc vít trên xe của tôi!"