“Hả? Đình!” Thương Thừa Tuấn chui vào trong lòng Hoắc Văn Đình “Anh tỉnh ngủ rồi!”
“Ừ!” Hoắc Văn Đình nhìn màn hình TV gật đầu “Tiểu Tuấn thấy thế nào?” Này có cái gì để nhìn. Hoắc Văn Đình khinh bỉ nhìn GV trên màn hình TV, hơn nữa sao Thương Thừa Tuấn nhà anh sao biết trên TV sẽ phát loại phim này “Tiểu Tuấn muốn không?” Tà cười vói tay vào trong áo ngủ của Thương Thừa Tuấn.
Chớp chớp đôi mắt to tràn ngập hoang mang, cười tủm tỉm hỏi “Muốn cái gì?”
Cho em giả bộ! Đem người để lên sô pha, cả người đè lên, bàn tay càng ngày càng làm càn “Tiểu Tuấn thấy những người trên TV thế nào?”
Thấy thế nào? Thương Thừa Tuấn còn thật sự nghĩ, sau đó đẩy Hoắc Văn Đình ra, sửa sang lại quần áo trên người, lấy một chai nước uống một ngụm, liền chuyên nghiệp nói “Em xem ba bộ phim, bộ thứ nhất vừa thấy là người ngoài nghề quay, ánh sáng để không đúng, vốn hắn định làm cho chút mờ ám, nhưng lại làm cho ánh sáng xung quanh quá mờ, ánh sáng cho nhân vật chính lại quá sáng, hoàn toàn không phối hợp. Còn có biểu tình của diễn viên nữa, thật sự mười phần làm ra vẻ, tuyệt không chuyên nghiệp, biểu diễn rất giả, đặc biệt là khi cao trào. Hoàn toàn có thể nhìn ra bọn họ căn bản không dụng tâm.”. Lại uống một ngụm nước nữa, không có phát hiện biểu tình dại ra của Hoắc Văn Đình, vì thế lại nói tiếp “Bộ phim thức hai thì tốt hơn bộ thứ nhất, tuy rằng cũng là diễn kịch, nhưng dụng tâm nhiều hơn, đặc biệt là đoạn súc ruột kia, nhìn ra được diễn viên là thật. Nhưng mà hình ảnh hơi lay động, xem ra nhà quay phim vẫn là người mới.”
Hoắc Văn Đình ngồi ở một bên nhìn Thương Thừa Tuấn chậm rãi nói, dựa vào một chút, chỉ vào TV hỏi “Vậy em xem cái kia?”
“Cái này? Đây là bộ em thấy tốt nhất đêm này. Ánh sáng cùng camera cơ bản có tính chuyên nghiệp, đặc biệt là nhà đạo cụ, những đạo cụ này lam thật giống. Mà biểu tình của diễn viên cũng rất thật, có khi em còn hoài nghi hắn ta có phải thật sự bị cường bạo không. Đặc biệt là khi có hai người vọt vào trong cơ thể hắn, nước mắt hắn chảy ra không giống thuốc nhỏ mắt, xem ra thật nhập tâm.” Sờ sờ cằm, suy nghĩ trong chốc lát, liền lôi kéo tay áo người bên cạnh “Đình, hắn ta thật chuyên nghiệp, cũng rất chuyên nghiệp!”
Thấy người bên cạnh không đê ý tới mình, Thương Thừa Tuấn liền nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy Hoắc Văn Đình cúi đầu run run. “Đình, anh làm sao vậy?” Thương Thừa Tuấn hỏi.