Thương Thừa Tuấn ném tiền xu vào trong nước rồi hứa nguyện, một nguyện vọng cũng làm cho thần cũng co rút khóe miệng. “Thần ơi, van cầu ngài làm cho tôi có thể “thượng” Đình một lần, chỉ một lần thôi!” Trong lòng khẩn cầu.
Người đàn ông tóc đỏ ngồi vào trong xe, nói với người đàn ông bên cạnh “Là cậu ta, anh không đi gặp sao?”
Người đàn ông đeo bịt mắt ngủ ngồi thẳng dậy, tháo bịt mắt xuống, lấy ra một chiếc nhẫn giống y chang của Thương Thừa Tuấn “Còn chưa phải lúc, thấy cậu ta hiện giờ quá tốt là được!”
“Mệnh anh thật sự làm lụng quá vất vả!” Người đàn ông tóc đỏ cảm thán nói.
Toàn bộ ngọn đèn trong đại sảnh đều mờ ám, chỉ có đèn trên sân khấu sáng trưng, chiếu sáng mỗi góc sân khấu. Cửa lớn hoa lệ mở ra, bồi bàn được huấn luyện tốt lục tục tiến vào, mặc trang phục hoa lệ, khách nhân đeo mặt nạ đi tới vị trí của bọn họ. Sau khi lầu một chuẩn bị xong, tầng hai làm từ thủy tinh đặc chế tạo thành phòng VIP, ánh đèn cũng từ từ sáng lên.
Đây là nơi người giàu có tụ tập, cũng là nơi đen tối nhất, mọi người ở trong này ngợp trong vàng son, tiêu xài bốn phía. Lớn nhất ở nơi này là phòng đấu giá, chỉ có không thể nghĩ tới chứ không có không mua được, từ vật chết cho tới vật sống, cái gì cũng có, mà người ở trong này chính là thương phẩm.
Hoắc Văn Đinh ngồi trong phòng VIP, bỏ mặt nạ qua một bên, cầm lu rượu lên, một bộ không có hứng thú nhìn phía dưới “Tôi vất vả mới về một lần, anh mời tôi tới đây?” Nhàn nhã tựa lưng vào trên sô pha, lắc ly rượu.
“Nơi này cũng không phải có tiền là vào được, tên nhóc cậu tuyệt không biết cảm ơn!” Triệu Ý Hàn khinh bỉ nhìn Hoắc Văn Đình. Tên không lương tâm này vừa đi đã đi nhiều năm, một chút tin tức cũng không có, thật vất vả trở lại, mở miệng đã mượn thế lực của mình. Nói như thế nào thì bọn họ cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, cho dù không có mặc chung quần, cũng ‘ở chung’ rất nhiều năm. “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại có thể làm cho đại thiếu gia cậu chạy về Châu Âu, tôi còn nghĩ cậu đến chết cũng không trở về đâu!”
Hoắc Văn Đình nhìn từng kiện từng kiện trên sân khấu bị người ta chụp đi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạn tốt không để ý tới mình, Triệu Ý Hàn tức tới muốn đánh Hoắc Văn Đình tơi bời, nhưng hắn không dám, lại nuốt không trôi khẩu khí này, vì thế vụиɠ ŧяộʍ vung tay khoa tay múa chân vài cái, cho tới khi hết giận mói buông “Cậu đừng xem hiện tại không có ý nghĩ, tôi nói cho cậu biết, tí nữa thương phẩm đi lên cậu sẽ không như vậy nữa!” Hắn biết được nguồn tin phía sau, lần hàng triển lãm cuối cùng không bình thường.