“Hừ!” Hoắc Văn Đình hừ hừ.
Tên hỗn đản này, tôi không tin cậu đối với cái gì cũng không có hứng thú “Lão Hoắc, nghe nói siêu sao Thương Thừa Tuấn kia làm đại ngôn thương phẩm cho công ty kì hạ của cậu, mấy tấm ảnh kia tôi có xem, thật sự quá tuyệt!” Triệu Ý Hàn ghé qua giơ ngón cái lên “Xem tôi với cậu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cậu nói cho tôi biết tư vị của cậu ta ra sao?” Đáng khinh hỏi.
Hoắc Văn Đình nhắm mắt nghĩ chuyện nghe được câu hỏi của Triệu Ý Hàn, mở mắt nhìn tên đang ghé vào bên cạnh mình cười hỏi “Có ý gì?” Tuy rằng trên mặt có ý cười, nhưng trong mắt không có chút tươi cười nào cả.
Triệu Ý Hàn không để ý, thu hồi thân mình tìm hiểu, rót cho mình ly rượu, vừa uống vừa nói “Cậu giả vờ cái gì, khối thịt béo lớn như vậy để bên miệng mà cậu không nếm thử? Tôi mới không tin, Hoắc Văn Đình cậu là loại người nào mà tôi không biết. Đừng nói cậu chỉ đơn thuần mời cậu ta làm người đại ngôn, cậu sẽ không kéo người ta lên giường? Nếu ông chủ mà giống cậu như vậy, cậu ta còn dùng chụp diễn kiếm tiền. Hơn nữa người như bọn họ không có tiết tháo, tôi mới không tin cậu ta thật sự cao quý như biểu hiện ra bên ngoài.” Phải biết rằng ở trên giường lột ra mặt nạ dối trá của bọn họ là mmột chuyện rất có ý.
Thương Thừa Tuấn nhà anh quả thật là trên dưới sân khấu là hai bộ dáng “Cậu có “tính thú” với cậu ta?” Hoắc Văn Đình đứng dậy. Chỉ cần thằng nhãi này dám nói “có”, anh tuyệt đối đánh hắn tìm không ra phương hướng.
“Tôi? Đương nhiên không có!” Lấy tay sờ cằm, cười nói “Nhưng mà tôi có hứng thú đem cậu ta bán cho đám mặt người dạ thú bên dưới, phải biết rằng cái đám ngoài nghề này rất thích người phương đông, hơn nữa diện mạo của Thương Thừa Tuấn rất hợp khẩu vị của đám ngoài nghề này, khẳng định có thể bán giá khá tốt!”
“Cậu ta đáng giá như vậy?” Nghe thấy lời bạn tốt nói, Hoắc Văn Đình sửng sốt, anh chưa bao giờ nghĩ tới người này lại có giá như vậy?”
“Đúng vậy, nhưng mà chỉ tiếc có giới vô thị!”
“Nói như thế nào?” Hoắc Văn Đình tò mò.
Triệu Ý Hàn cười đi tới cửa sổ thủy tinh phía trước, gọi Hoắc Văn Đình, chỉ vào miếng vải đen che kiện thương phẩm cuối cùng nói “Thứ ‘phỏng chế’ này đều phải năm mươi vạn đô la lên giá, cậu nói chính chủ thì bao nhiêu tiền?” Lời Triệu Ý Hàn vừa nói xong, chỉ thấy miếng vải đen kéo lên, một thanh niên toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị trói vào cột dạy dỗ trên sân khấu, hai chân bị nhấc lên, một nhà dạy dỗ bắt đầu lên sân khấu trình bày công năng của ‘thương phẩm’.