Phong Nhã Vân bị hắn đâm đến váng cả đầu, sướиɠ đến mức không mở miệng nói thêm được gì, chỉ có thể cực lực thở dốc.
Cô nhắm chặt mắt, chỉ sợ hé mở đôi chút liền có thể đêm bộ dạng bị thao đến thất thần của mình làm cho ảnh hưởng đến thị giác, phá hoại thứ đầu óc non nớt của bản thân. Chẳng hiểu nổi cái sở thích biếи ŧɦái của tên này, phòng tắm vốn là để tắm, lắp nhiều gương như thế để có thể nhìn ngắm bản thân mình à? Tên này trình độ yêu thân thể cũng kinh hãi quá đi mất.
Bàn tay hắn một bên chống lấy sàn, tạo tư thế từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ bộ phận giao hợp, thịt mềm hồng hào bên trong run rẩy ôm chặt lấy côn ŧᏂịŧ, dâʍ ɖị©ɧ sóng sánh mê loạn, chảy dọc xuống hai bên bắp đùi, phảng phất như thể chính những lúc thế này cô chính là của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn. Hắn đưa tay vuốt ve da thịt mềm mại trơn bóng trắng nõn, nhìn nó vì hắn mà ửng hồng lên mê người, bên dưới không ngừng dùng sức yêu thương tiểu huyệt, gậy thịt hung hăng ra ra vào vào, đem Phong Nhã Vân đánh úp xuống.
Cô há miệng hít khí liên tục, cố gắng phối hợp với hành động của hắn. Tiểu huyệt bên dưới nhỏ hẹp, tiểu huynh đệ nhà hắn lại đáng sợ hơn người, tuy kɧoáı ©ảʍ đánh đến không ngừng làm não bộ cô ngoài ý muốn hơi đình trệ một chút, nhưng hai bên vách thịt cọ xát cho cô biết, nhất định sau đêm nay cô sẽ không xuống nổi giường.
"Á... Á... Chậm một chút... Hô!" Phong Nhã Vân dùng hai tay vịn lấy tay hắn chống đỡ, cảm thấy chân mình theo đà hắn đâm thọc bay tới bay lui, nhìn một cái liền không khỏi đem bộ dạng mình tựa như con ếch, chỉ khác trong đầu cô là hình ảnh nó đang chuẩn bị tung người nhảy, còn cô thì đang bị nam nhân đẩy tới đẩy lui như đẩy xe bò.
Vương Tử Thao sờ lên hai đùi trong, thẳng tắp hướng nhụy hoa thẹn thùng vân vê véo nhẹ một cái, thiếu nữ mềm mại dưới thân kêu lên tiếng rêи ɾỉ tựa như làm nũng, vị huynh đài đang luật động bỗng dưng trướng lớn thêm một vòng, doạ đến khuôn mặt cô ánh lên sợ hãi.
"Tiểu bảo bối, đã lâu không đem em thao sướиɠ đến như vậy. Có hay không nhớ anh?" Hắn thoải mái quỳ gối, đem tay chống xuống sàn, từ từ áp sát người cô, buộc cô đối diện với mình.
Phong Nhã Vân cắn môi câm nín. Cô không muốn trả lời cái câu hỏi tào lao mía lao này.
Hắn nhìn nữ nhân bày vẻ quật cường không chịu khuất phục hắn, phía dưới đâm mạnh mấy phát tới tử ©υиɠ. Mỹ nhân hơi thở càng ngày càng trầm, xen lẫn hỗn loạn, hiển nhiên với hành động của hắn thành thật hơn không ít.
Hắn nháy mắt chuyên tâm, đem thân thể thiếu nữ hai chân gấp lại, đem vòng qua eo đốc thúc cô kẹp chặt, lấy tư thế thoải mái nhất tiếp tục công cuộc nguyên thủy nhất, ở trên người cô rút ra cắm vào.
Trải qua mất một lúc, cả hai người thở nhẹ một tiếng, tiểu huyệt gấp rút liều mạng đem gậy thịt hắn hút cạn, bên trong tầng tầng lớp lớp hút hắn sướиɠ điên, cảm giác mỹ diệu xâm chiếm đại não hắn. Lộng sâu một chút, tiểu huyệt cắn chặt côn ŧᏂịŧ hắn không buông, từ trên phóng thích dòng nhiệt lưu nóng bỏng đem nam căn hắn bao trọn. Cảm giác hoa huyệt nữ nhân vẫn chặt như trước, vẫn như cũ nhiều nước lại ấm áp cổ vũ hắn tiến tới. Hắn thúc một cái, phóng hết tinh hoa cả đời mình ra.
Phong Nhã Vân thở hổn hển, từ trong người hắn tách ra. Cô túm lấy khăn lông lót dưới lưng quăng vào tủ chứa đồ dơ, xoay người lấy một cái khăn khác bọc lấy cơ thể mình, bước vào trong bồn tắm ngồi xuống, cẩn thận dùng tay moi móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra.
Vương Tử Thao ở phía đối diện, cô chọn kiểu ngồi ngang, vốn dĩ không thể quan sát được, nhưng vẫn không thể ngăn cản trí óc hắn bay bổng tưởng tượng. Hình ảnh thiếu nữ kiều mị mang theo hơi thở tuổi trẻ hồn nhiên, cả người vừa mới trải qua mây mưa mà như được tắm trong gió xuân, toả ra quyến rũ mê người, đôi mắt trong veo vẫn còn đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© mê ly đang vô cùng chuyên chú đem hai chân dang rộng ra, cảnh xuân bên dưới làn nước ẩn ẩn hiện hiện, kéo theo dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng toát của hắn hoà vào làn nước. Không thể không nói chính là dâʍ đãиɠ đến cực điểm.
Vương Tử Thao nuốt khan, nhìn xuống phân thân hùng dũng vươn cao, khoé miệng nhẹ nhàng kéo lên cười. Hắn bước tới, nhưng chỉ quỳ bên ngoài bồn tắm, đem khăn lông bọc người thiếu nữ kéo lên che kín đôi mắt, để thiếu nữ nằm lấy ổn định, liền lập tức đẩy tay cô ra, bàn tay hắn nhanh chóng thế chỗ.
Hắn cẩn thận đem dâʍ ɖị©ɧ kéo ra hết, nhìn thấy nó ở trong làn nước trôi lềnh bềnh khó nói nên lời, bắt đầu phỏng theo động tác giao hợp của hai người, liên tục cắm vào rút ra, đem ngón tay cọ vào vách trong cắm đến sảng.
Cô bị che mất tầm nhìn, chỉ có thể tận dụng các giác quan khác để cảm nhận xung quanh, đối với hành động của hắn nửa hoảng sợ nửa mong chờ. Cảnh xuân dưới chân mê người đẹp mắt, hoa môi mềm mại tươi đẹp theo tay hắn mở ra đóng vào, vì vừa trải qua đại chiến mà có hơi sưng đỏ, mật dịch chảy ra tan vào nước không ít, nhưng ở bên trong vẫn ấm áp mất hồn.
Ngón tay hắn ở bên nhụy hoa gảy nhẹ, hạt châu bên trong cứng rắn cọ cọ, thái độ nhìn như e lệ ngại ngùng. Hắn ở ngay hạt châu ấn nhẹ xuống, miết lấy vài vòng, ở trong tiểu huyệt đầy nếp uốn xoa loạn, hoàn toàn không theo kỹ xảo gì.
Thiếu nữ "Ưm!" một tiếng, hai chân theo bản năng kẹp chặt lại, bất ngờ đem tay hắn đẩy sâu hơn. Hắn trên mặt không có biểu tình gì, bên dưới lại lén dùng thêm một ngón tay, vừa xoay vừa nhấn, đem thiếu nữ chịu không nổi bắt đầu kêu la.
"A... Chịu không nổi... Chậm chút!" Phong Nhã Vân tuy miệng nói bài xích hắn, nhưng mông ưỡn cong đem hai chân banh rộng ra, đối với lời nói hành động trái ngược, thái độ dục cự còn nghênh. Hắn nhếch miệng, lại dùng thêm một ngón.
Thấm thoát đã ba ngón tay trong hoa huyệt chật hẹp khiến hai vách thịt căng cứng, Phong Nhã Vân nỗ lực tự nhủ, không muốn không muốn, sẽ đau đến chết mất, nhưng kɧoáı ©ảʍ như sóng triều ập tới. Cô cuộn mũi chân, cả người run rẩy co giật, ở trên tay hắn tiết thân cao trào.
Cao trào qua đi, thân thể phi thường mẫn cảm, càng khát khao được côn ŧᏂịŧ lấp đầy. Cô vặn vẹo mông, đem ba ngón tay của hắn tiếp tục cọ, lại thấy hắn không thương tình mà rút ra, liền ủy khuất.
"Cầu xin anh!" Hắn mỉm cười ra lệnh.
Phong Nhã Vân tuy khát cầu cảm giác bị cắm, nhưng đối với tự tôn luôn có chút bướng bỉnh, cuối cùng vẫn là không sợ chết mà cãi lời hắn, quay đầu qua chỗ khác.
Hắn bắt đầu âm lãnh.
Nha đầu này vẫn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Mới có một hiệp mà nghĩ là đủ ư?
Hắn quay người, từ trong góc phòng mở cửa tủ, từ bên trong lấy ra một vật, vờ giấu nó sau lưng, đi tới kéo khăn che mắt cô xuống.
Phong Nhã Vân giây phút đối diện với vật đó, nháy mắt trở nên sợ hãi, bắt đầu giãy dụa. Hắn sớm đã đem tay cô cột lấy cũng không biết thủ pháp cột bằng khăn tắm thế nào, đến cùng vẫn là đem tay cô cố định, hứng thú nhìn từng mảng xanh trắng trên gương mặt xinh đẹp này.
Đồ vật trong tay hắn là một cái dươиɠ ѵậŧ giả, kích cỡ tuy to lớn thô dài, bất quá nếu so với phân thân của hắn liền có chút kém cỏi. Thân dương cụ chằng chịt gai, ở trên qυყ đầυ còn mô phỏng gắn thêm mấy viên bi nhỏ trong suốt, ấn nút một cái liền thay đổi bảy sắc cầu vồng đổi tới đổi lui, nhìn không kỹ còn tưởng trông như đồ chơi con nít.
Vương Tử Thao nhìn đến cô gái đối diện sớm đã bay màu, còn nghĩ cô đối với dương cụ sinh phần sợ hãi vì bị hành hạ đau đớn một cách sung sướиɠ. Nhưng thực tế, vị kia hoàn toàn không có chú trọng vào điểm này, chỉ lẩm bẩm thầm thì.
Tận cho đến khi hắn kề sát mới có thể nghe rõ, cô đây là sợ dương cụ được sử dụng bằng điện, môi trường lại là trong nước, không phải sợ bị dương cụ đem mình quăng tới chín tầng mây, mà là phát sợ dương cụ chẳng may hỏng hóc, rò rỉ điện, giật chết bổn cô nương.
Khoé miệng hắn giật giật mấy cái. Hắn mãi mãi không bao giờ có chung tần số não với nữ nhân này.
-----------------------------------------------------------
Up trước 2 chap, đọc truyện vui vẻ nha mấy ba 😉
Tui chả biết s1apihd.com hay nhà mạng bị gì nữa, cứ không load được mãi nên tui thử đổi VPN thì xem được bình thường. Mọi người ai bị giống tui có thể thử xem.
Ban đầu định up từng chap trước, mà suy nghĩ cảm nhận mọi người đang đọc H giữa chừng mà ngừng thì chắc khó chịu lắm :)))) nên tui viết cho xong một hiệp r đăng luôn :))))
Chap sau vẫn là H nhé, viết H sẽ tốn nhiều thời gian của tui hơn một xíu, nên mọi người ráng đợi nhe 💪
Yêu thương 🖤