Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 56: Gặp lại Vương Tử Thao (4) (H)

Thiếu nữ thân thể đỏ bừng, hơi nước ướŧ áŧ dính đọng trên người, không rõ là mồ hôi hay nước tắm.

Vương Tử Thao phỏng theo ý nguyện cô, rốt cuộc cũng không đem dương cụ bằng điện giật chết người, hắn ôm cô ra ngoài, cường ngạnh đem lên giường lớn, dây thừng trói tay treo trên đầu, đem hai chân cô mở rộng chống thẳng lên.

Bên trong hoa huyệt ướt nóng lầy lội, dương cụ trong đó thoả sức trừu động, mỗi một tấc đem huyệt khẩu cô khoét càng sâu, dâʍ ɖị©ɧ sáng loáng chảy xuống bắp đùi, thấm trên ga giường một mảnh lớn.

Cô vô thức ưỡn cong người, dưới hạ thân căng đến tràn đầy, dương cụ giễu võ dương oai ở góc này góc kia đâm đến choáng váng, hoa đế lại bị bàn tay hắn liên tục xoa nắn, trong phút chốc kɧoáı ©ảʍ kéo đến cuồn cuộn, tựa như kéo cô để trên con thuyền nhấp nhô trên biển lớn, hoa tâm gắt gao co rút, kẹp dương cụ chặt chẽ. Nếu không nhờ bàn tay hắn vẫn còn cố định giữ lấy, dương cụ sớm đã bị ái dịch cô đẩy lùi ra ngoài văng đi mất.

Nhụy châu trong tay hắn càng lúc càng cứng rắn run rẩy mãnh liệt, Vương Tử Thao ấn lấy xoắn một vòng, đem tốc độ dương cụ thay thế bản thân mình đâm tới tử ©υиɠ, tiếng ong ong chọp chẹp vang lên thanh thúy. Phong Nhã Vân thét lên một tiếng, cỗ nhiệt lưu tưới thẳng vào tay hắn, dương cụ bóng loáng bị hoa huyệt ghét bỏ đẩy ra ngoài.

Phong Nhã Vân không nén được chửi thề: "Mẹ kiếp! Anh tránh ra cho tôi!"

Cao trào liên tục khiến sức lực cô bị bòn rút hết. Cô nhìn hắn vẫn còn khí thế bừng bừng, lập tức rống giận hít thở không thông.

Vì sao thể lực nam nữ lại chênh lệch như thế?

Bao lâu nay cô vẫn luôn điên cuồng tập luyện, sớm đã quen với cường độ gắt gao được đặt ra, lại bị một mình hắn đánh cho tan tác tả tơi.

Cô ghét bỏ nhìn khuôn mặt hắn vẫn đang chôn giữa hai chân mình, đầu tóc cọ vào đùi cô nhồn nhột, lưỡi vẫn còn miết nhẹ bên cánh hoa truyền đến tê dại nhẹ nhàng. Phong Nhã Vân suýt chút kêu thành tiếng, tay bị trói không thể làm được gì, bèn lấy chân câu lấy cổ hắn, nỗ lực dùng hai đùi kẹp đầu hắn bấm gãy.

Nếu là lúc bình thường thì có thể chiêu này sẽ có tác dụng, đáng tiếc Phong Nhã Vân trải qua cao trào ba lần, sức nhẹ như bông, hành động kẹp đầu hắn không khác gì tự dâng bản thân mình lên cho hổ dữ cả.

"Cái tên lông lá chết tiệt này... Huhu, tránh ra mau!" Cô nức nở, "Tôi mệt lắm rồi!"

Hắn dừng ngay động tác, ngẩng đầu, trên khoé miệng còn vương ái dịch trong suốt.

"Lông lá? Chết tiệt?"

Hắn nhướn mày. Phong Nhã Vân liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình hạ xuống nhanh chóng, theo bản năng co rụt lại.

"Thì ra em nghĩ anh như vậy? Hửm?"

Vẻ trào phúng trên mặt hắn càng ngày càng đậm, tay túm chặt lấy cổ chân cô nghiền nát. Phong Nhã Vân nuốt khan, mồ hôi trên trán đổ ra.

Chết rồi! Hình như lại lỡ miệng.

"Để anh nói em nghe một sự thật thú vị!" Vương Tử Thao tay lướt trên bắp đùi trắng noãn, véo nhẹ một cái, mắt híp lại nhìn chỗ đó đỏ ửng lên cười: "Hình như em được công nhận học hàm Phó giáo sư rồi?"

Phong Nhã Vân ngẩn người, có chút không hiểu nhìn hắn.

Tự dưng lôi học hàm cô ra đây làm gì?

"Phó giáo sư Phong Nhã Vân, có thể em chưa biết." Hắn lật người cô, đem mông cô kéo cao, "Một số loài lông lá mà em khinh miệt, trong đời sống tìиɧ ɖu͙© được đánh giá rất cao đó."

Thanh âm trầm trầm của hắn cố ý kéo dài, bàn tay vờn quanh vùng bụng bằng phẳng của cô, ngay tại khe rốn đâm mạnh xuống.

Phong Nhã Vân hét một tiếng, đau đớn đổ gục người xuống, bờ mông trước mắt hắn nâng lên càng cao. Hắn chồm tới khẽ liếʍ vành tai cô, lúc có lúc không nhả khí vờn quanh, khiến cô mẫn cảm run rẩy.

Một tay Vương Tử Thao chống xuống giường, tay còn lại trên đôi vυ' đẫy đà của cô nắn bóp. Bầu ngực chịu tác động của trọng lực rũ xuống, dưới bàn tay hắn đong đưa mê người, hai đỉnh nhũ tiêm dựng đứng hào hùng cọ vào lòng bàn tay hắn. Vương Tử Thao vận ngón trỏ cùng ngón cái, nhẹ nhàng miết lấy đầu nhũ tiêm, gảy lên đầu nhũ như lông chim khẽ vuốt. Bả vai cô run run, chống chọi kɧoáı ©ảʍ từ hắn sinh ra, hơi thở dần dần rối loạn.

Ngực của cô khá lớn, nhưng ở trong tay hắn không khác gì đồ chơi trẻ con. Hắn thích cái xúc cảm mềm mại trơn láng khi chạm vào, dù cho hắn nắn bóp mạnh bạo cỡ nào vẫn dễ dàng khôi phục dáng vẻ ban đầu, độ nảy nở đàn hồi mỹ diệu mê hoặc, da thịt mẫn cảm dưới tác động liền phản ứng nổi lên hồng rực, xúc giác cùng thị giác hắn được thoả mãn đến tột cùng.

Nhưng mà, hắn vẫn thích ngực của cô to một chút, tay vòng quanh không bao phủ hết. Hắn ngẫm nghĩ, năng xoa bóp nhiều hơn, có lẽ sẽ sớm to lên trông thấy.

Lực đạo trên ngực nặng thêm mấy phần, Phong Nhã Vân vừa đau vừa sướиɠ. Hai bàn tay bị dây thừng trói túm lại một chỗ, cô gục đầu giữa hai tay trốn tránh, thân người ưỡn cong đón ý, vô thức đem bờ mông mình cọ đến phân thân hắn. Côn ŧᏂịŧ mấp mé bên cửa huyệt cọ xát, qυყ đầυ thấm ái dịch trướng to thêm một vòng đâm vào bên trong hoa huyệt, lúc Phong Nhã Vân tưởng chừng hắn sẽ đâm mạnh vào, không khỏi khẩn trương nâng mông cao hơn.

Vương Tử Thao cười lớn, chỉ để qυყ đầυ chen vào cửa huyệt, phần còn lại tuyệt đối không động.

Tóc Phong Nhã Vân đã sớm tán loạn, một ít còn ở trên lưng trần, một ít rũ xuống giường, lộ ra cần cổ thon thả. Vương Tử Thao liếʍ vành tai cô, trượt xuống phần cổ thổi khí trêu chọc, trên sống lưng trượt tới đâu hôn tới đó.

Phong Nhã Vân không ngờ lưng mình cũng có thể cảm nhận được nhiều như vậy, từ lúc hắn ve vãn cần cổ, cô hơi run rẩy, nhưng trong lòng chờ mong hắn mau mau tiếp tục, bên dưới thủy dịch tuôn ra càng nhiều. Theo thời gian không thấy hắn động, cô dùng sức kẹp lấy qυყ đầυ, lại nâng mông tự mình đẩy về phía hắn.

Cô muốn động, hắn lại không muốn động.

Phong Nhã Vân cầu hắn, tuy miệng không nói thẳng ra, nhưng hắn chính là muốn bức cô đối diện, tuyệt không cho cô đắc ý, liền dịch ra một chút. Hắn vẫn như cũ cố định eo thon, đem hai chân cô mở rộng, một mực trêu chọc hoa đế, nhìn ngắm thủy dịch chảy ra không ngừng, kiên nhẫn đợi cô mở lời.

Côn ŧᏂịŧ giây phút chen vào cửa huyệt vô cùng thoải mái, nhưng mãi một lúc không động, cảm giác trướng căng khó chịu, Phong Nhã Vân vặn vẹo mông, lại dùng sức kẹp, nhưng không sao thoả mãn.

Muốn... Muốn...

"Tử Thao..." Cô cất giọng, thanh âm bị tìиɧ ɖu͙© khống chế phát ra khàn khàn quyến rũ, "Tôi muốn... Cho tôi... Mau cho tôi!"

Vương Tử Thao vuốt ve hoa huyệt, cánh hoa mấp máy ôm lấy qυყ đầυ hắn hút chặt, quả thực khiến hắn yêu thích trầm mê. Hắn kiềm chế ham muốn xỏ xuyên thân thể này, hung hăng yêu thương nữ nhân này, ở hoa đế vân vê, cúi người kề sát bên tai Phong Nhã Vân kí©ɧ ŧɧí©ɧ: "Muốn sao?"

Phong Nhã Vân bị hắn bức đến điên rồi, hạ thân trống trải khao khát được lấp đầy, vứt bỏ tôn nghiêm cuối cùng của bản thân cầu hắn: "Muốn... Muốn... Mau tiến vào... Đem côn ŧᏂịŧ của anh làm tôi..."

Mỹ nhân trước mắt nhu tình như nước, dưới thân hắn nhỏ giọng nâng mắt cầu xin, thanh âm nỉ non rót mật vào tai cầu ngươi làm nàng. Hắn mỉm cười hài lòng, dùng sức đẩy đại qυყ đầυ xâm nhập bên trong vách tường, đẩy ra từng tầng lớp lớp thịt non tao mị chật hẹp cọ xát, đem côn ŧᏂịŧ lấp đầy huyệt động tràn ngập thủy dịch đói khát kia.

Huyệt động run rẩy mấp máy, theo cử động hắn mẫn cảm khát vọng, kẹp đến hai người thở ra một tiếng sung sướиɠ. Phong Nhã Vân nhích người thả lỏng, để hắn thuận tiện nhanh chóng làm cô.

Vương Tử Thao không phải lần đầu tiên làm huyệt động mê người này, cảm giác chặt chẽ co dãn tựa như xử nữ nhưng lại như không phải, chính là bao bọc côn ŧᏂịŧ hắn hút điên cuồng, chật hẹp lại có thể dễ dàng thích ứng với phân thân hắn, tựa như sinh ra là dành riêng cho hắn.

Đôi mắt hắn ánh lên cuồng loạn. Phong Nhã Vân chưa kịp hành động, liền bị hắn thúc mạnh một cái, suýt chút nữa đâm vào tường bể đầu.

Bên trong hoa huyệt đường đi ướŧ áŧ trập trùng đều bị hắn nghiền nát, từ phía sau xông tới mãnh liệt không ngừng, hoa tâm va chạm co rút liên tục. Phong Nhã Vân thở dốc còn không kịp, hắn cuồng loạn thâm nhập khiến cô hãm sâu, mắt mũi bị hắn thúc đến hoa cả lên, chỉ có thể thừa nhận phân thân hắn điên cuồng trừu cắm, kɧoáı ©ảʍ ngập trời đem cô đánh tới đại nào trống rỗng, cả thân thể cùng linh hồn chìm vào hố sâu tìиɧ ɖu͙©.

Bạch bạch bạch bạch bạch.

Từng thanh âm ái muội vang lên rõ ràng trong đêm tối. Phong Nhã Vân không còn đầu óc kiềm nén tiếng rêи ɾỉ của bản thân. Côn ŧᏂịŧ bên trong xoay tròn, dùng toàn lực lượng xông đến tử ©υиɠ, ngay tại đó vượt qua nếp gấp mị thịt cưỡng chế đem cổ tử ©υиɠ mở rộng đến tối đa, bạch bạch bạch va chạm mạnh mẽ, kéo cô vào cao trào nɧu͙© ɖu͙©.

"Dừng lại... Mau dừng lại... Đủ rồi... Tôi chịu đủ rồi!" Phong Nhã Vân hai tay trói chặt ra hiệu, giãy giụa muốn trốn. Sau cao trào hoa huyệt phi thường mẫn cảm, đại biên độ thao lộng càng lúc càng mãnh liệt, tư thế từ phía sau khiến côn ŧᏂịŧ chôn sâu bên trong, mọi cử động đều được khuếch trương đến tận cùng, cô muốn trốn cũng không thoát.

Cô nên nhớ tính cách hắn vốn bá đạo lại tàn nhẫn như vậy, vẫn là không nên dây vào hắn, không nên hướng hắn cầu xin.

Đáp lại lời cô vẫn là động tác thọc vào rút ra của hắn. Vương Tử Thao chăm chú chuyên tâm, mồ hôi trên trán nhỏ xuống lưng trần thon thả, từ trên cao nhìn xuống dưới ánh đèn lấp lánh phát sáng mê hồn, tựa như yêu tinh vũ mị câu nhân.

Bàn tay Phong Nhã Vân túm chặt đầu giường, thân thể đong đưa dữ dội, từng đợt dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng tưới xuống gột rửa mã mắt trên đại qυყ đầυ, hắn vẫn như cũ không có nửa điểm muốn bắn. Phong Nhã Vân trải qua cao trào mấy lần, mới đón nhận một đợt nùng tinh từ trên người hắn bắn tới. Cô mệt mỏi gục xuống, hai đầu gối rã rời va vào nhau run rẩy.

---------------------------------------------------------

Viết H mệt não lắm đó mấy nàng, mỗi lần viết là rã rời tâm can :)))

Mấy ngày nay nhà tui dọn nhà, nên hơi bận bịu chút, nhưng sẽ nhanh chóng bù hàng cho mọi người.

Nếu thấy ưng thì bấm vote cho tui có thêm động lực nha 💪

Chap mới đang viết, sẽ up sớm 🎉