Chiến Thần Bất Bại

Chương 737: Tôi không phục

Chương 737: Tôi không phục

“Như thế thì cậu nên cảm thấy vinh hạnh mới phải, bởi vì đối thủ của cậu là tôi, thua tôi thì cũng không xấu mặt cho lắm”.

Tiêu Chính Văn cởϊ áσ khoác ngoài, để lộ ra cánh tay đầy sẹo của mình.

Nhìn thấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, bọn họ đều hít sâu một hơi.

Từ cánh tay của Tiêu Chính Văn, bọn họ có thể nhìn ra Tiêu Chính Văn là một người lính lão làng đã trải qua hàng trăm trận chiến.

Thân hình của binh lính đặc chủng kia vô cùng linh hoạt, vừa lên sàn đã bắt đầu nhảy võ bộ.

“Thật ra ban nãy tôi đã nhìn thấy cậu tập luyện trong phòng tập, cậu không ngừng nện những cú đấm liên tiếp vào bao cát, có thể thấy cậu thật sự rất mạnh”.

Tiêu Chính Văn nhìn binh lính trước mắt, khoé miệng không nhịn được mà nở nụ cười.

Hình thể của binh lính này rất giống với anh khi mới nhập ngũ hai năm trước, hơn nữa mấy món quyền pháp mà đối phương thể hiện cũng vô cùng quen mắt.

Đó chính là Hồng Quyền từng nổi tiếng ở nước ngoài một thời.

Lực đạo của quyền pháp này trầm ổn và mạnh mẽ, hơn nữa mỗi một cú ra tay đều tập trung khí và lực bên trong cơ thể, ban nãy mỗi khi binh lính đặc chủng đó đấm lên bao cát thì bao cát đều bị nắm đấm của anh ta đánh lõm sâu vào trong, sau đó bị đánh cho bay ngược trở lại.

Trọng lượng của bao cát đó tương đương với thể trọng của hai người trưởng thành, cũng có thể nói rằng cú đấm của anh ta mà giáng lên người ai thì người đó thậm chí có thể văng ra xa.

Có lực đấm mạnh mẽ như vậy, chẳng trách cậu ta lại tự tin đến thế, cảm thấy mình là kẻ mạnh nhất, không có đối thủ.

“Chủ soái Bắc Lương, anh phải cẩn thận đấy, lực đấm của tôi rất khủng khϊếp, chỉ cần một cú đấm của tôi đánh trúng lên người anh thôi thì có thể anh sẽ mất đi năng lực chống trả ngay tại chỗ!”

Đối phương vừa cười vừa nhảy võ bộ, cố tình làm cho hai chân của mình nóng lên, vừa giúp bản thân chuẩn bị đối phó với những đòn công kích đến từ Tiêu Chính Văn cũng vừa tìm kiếm điểm yếu của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn ra bên ngoài sàn đấu, nói với bọn họ: “Quy tắc cũ, nếu như mấy người cảm thấy tôi sẽ thua thì đứng sang bên trái, nếu như cảm thấy tôi thắng thì đứng bên phải, thế nhưng người thua cuộc lần này phải chống đẩy hai trăm cái!”

Cách thức trừng phạt càng lúc càng trở nên nặng nề, thế nhưng lần này bọn họ vẫn không chút do dự đứng về phía đồng đội của mình, quyết định ủng hộ cho anh ta.

“Rất tốt, xem ra mấy người vẫn không chịu thừa nhận bản thân là đồ vô dụng, nhưng tôi sẽ khiến mấy người biết được nhanh thôi, ở trước mắt tôi mấy người chẳng là gì cả, căn bản không phải là đối thủ của tôi”.

Lúc Tiêu Chính Văn quay đầu lại thì nhìn thấy đối phương đã xông tới trước mặt mình, nắm đấm không ngừng lớn dần trong mắt.

Tiêu Chính Văn nhìn ra sau, đồng thời lùi về sau nửa bước, dùng gót chân làm trung tâm, cơ thể xoay mạnh về phía bên phải.

Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng né được cú đấm này, đồng thời vào lúc mà Tiêu Chính Văn xoay người, khuỷu tay cũng thúc mạnh vào huyệt thái dương của đối phương.

Đối phương kêu lên đau đớn, sau đó ngã trên mặt đất, nhiều lần muốn đứng dậy nhưng hai mắt cứ hoa hết cả lên.

“Tôi biết cậu rất muốn thắng tôi, thậm chí còn không ngại đánh úp, ban nãy trận đấu thật sự đã bắt đầu rồi, dù cậu có đánh úp thì cũng không hề sai”. Tiêu Chính Văn nở nụ cười. “Có những lúc thắng bại ở ngay trong khoảnh khắc, chỉ cần phát hiện ra sơ hở của đối phương thôi là đã có thể hạ gục đối phương chỉ với một đòn”. “Chỉ tiếc là sơ hở mà cậu nhìn thấy rất có thể là do đối phương cố tình phô bày ra để dụ cậu công kích, sau đó lại đánh vào sơ hở của cậu”.

Tiêu Chính Văn không hề vội vàng tiến lên công kích anh ta mà đợi cho anh ta hoàn hồn trở lại từ trận đấu vừa xong.

Lúc này, những binh lính khác phía dưới mới biết ban nãy Tiêu Chính Văn nhìn về phía họ hoàn toàn chỉ đang cố ý để lộ ra sơ hở, dụ đối phương công kích trước, như vậy là đã có thể tiến hành né trách rồi phản đòn.

“Không tồi… không hổ là vua Bắc Lương… Không chỉ có thực lực mà ngay cả trí tuệ và đường lối tác chiến đều rất rõ ràng…Tôi rất khâm phục anh, chẳng trách anh lại nói ở trước mắt anh chúng tôi đều là rác rưởi, kết quả thật sự là như thế…”

Binh lính đó cuối cùng cũng nén nhịn được cơn đau đầu dữ dội và sự choáng váng, khó khăn đứng dậy từ trên mặt đất.

Đòn ban nãy Tiêu Chính Văn đánh trúng vào huyệt thái dương khiến cho anh ta choáng váng muốn chết, thế nhưng vừa nghĩ đến tôn nghiêm của quân Hắc Long thì anh ta lại phải gắng sức chịu đựng cú đánh này.

Mặc dù lúc này anh ta cảm thấy trời đất quay cuồng, hơn nữa tầm nhìn cũng dần có vấn đề, thế nhưng anh ta vẫn tỉnh táo hiểu ra rằng muốn đánh lại vua Bắc Lương trước mắt thì buộc phải dùng thực lực thật sự!

Không tìm được sơ hở thì bản thân căn bản không bằng đối phương, chỉ có dùng thực lực tác chiến chính diện mới có thể chiến đấu cùng với đối phương! Vậy nên anh ta liền đứng dậy, xông về phía Tiêu Chính Văn với tốc độ nhanh nhất, tung nắm đấm nhắm thẳng vào mặt của Tiêu Chính Văn!

Cú đấm này không dùng bất cứ kỹ thuật nào, chỉ dựa vào sức lực của bản thân mà ra đòn, tung ra cú đấm khiêu chiến với Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn nở nụ cười khinh thường, sau đó tiến lên trước một bước, không hề khách khí vung nắm đấm nhắm thẳng vào cú đấm của đối phương! “Rắc!” Hai nắm đấm chạm vào nhau, tất cả mọi người đều chấn động, thậm chí ngay cả vua Hắc Long cũng vô cùng ngạc nhiên.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là chủ soái sáu sao, những lính đặc chủng này cũng chỉ có thực lực cấp quân vương mà thôi, căn bản không hề có khả năng chiến thắng!

Sau đó, tay của binh lính đó không có lực buông thõng xuống, anh ta nghe thấy rất rõ âm thanh vỡ vụn của xương bàn tay mình.

Cơn đau đớn kịch liệt liền khiến cho não bộ anh ta khôi phục lại trạng thái tỉnh táo trong nháy mắt, anh ta ý thức được dù có dùng hết thực lực thì bản thân cũng sẽ thua, thua hoàn toàn triệt để.

Cú đấm của Tiêu Chính Văn cứng rắn hơn nhiều so với anh ta.

“Được rồi, bây giờ mấy người đều thua hết rồi, bắt đầu đi, hai trăm cái chống đẩy, còn cậu nữa, mặc dù tay bị thương rồi nhưng vẫn còn một tay nữa, cũng phải hoàn thành hai trăm cái chống đẩy cho tôi”.

Tiêu Chính Văn vô tình bắt bọn họ làm theo đúng cá cược, điều này khiến cho trong lòng tất cả đều dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

Bọn họ chìm sâu vào cảm giác tự mình hoài nghi.

Lẽ nào bản thân thật sự là đồ vô dụng sao?

Loại thực lực cấp bậc khủng khϊếp như vậy thật sự là thực lực trong trận thi đấu quân sự hay sao?

Vẫn còn một tháng nữa, bản thân thật sự có thể đạt đến trình độ này không?

Nghĩ đến đây, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ bi thương tột độ.

Nhìn thấy bọn họ vừa chống đẩy vừa chìm vào trầm tư, Tiêu Chính Văn cũng không tiếp tục trách mắng họ nữa.

Anh quan sát động tác của bọn họ, đồng thời cũng tìm vua Hắc Long mượn một điếu thuốc.

Nghĩ tới lúc đầu khi mới nhập ngũ, bản thân cũng giống như đám người bọn họ, vô số lần rơi vào cảm giác tự hoài nghi chính mình.

Chỉ có điều bản thân đã gặp được những vị lãnh đạo tốt trong quân đội, bọn họ đã thành công cảm hoá anh, ít nhất cũng giúp anh tự đặt ra được mục tiêu. Bây giờ khi đối diện với nhóm binh lính đặc chủng đang tự hoài nghi chính mình, Tiêu Chính Văn cũng muốn biến mình thành mục tiêu của bọn họ. “Mấy người vẫn không chịu thừa nhận bản thân là đồ vô dụng sao? Vậy thì thử đuổi kịp tôi trong khoảng thời gian một tháng đi!”

“Nếu như mấy người có thể đạt được thành tích hạng nhất trong lần thi đấu quân sự này thì tôi sẽ thừa nhận mấy người quả thực không phải là rác rưởi vô dụng!”

Tiêu Chính Văn nói xong câu này thì cảm thấy bản thân cũng chỉ bảo được tương đối rồi, đã đến lúc phải rời đi.

Đúng lúc này, binh lính đặc chủng đầu tiên hoàn thành hai trăm cái chống đẩy mạnh mẽ đứng dậy.

“Vua Bắc Lương, tôi muốn đọ dao với anh! Đọ mã tấu! Đọ dao găm quân đội!”