Chương 736: Thực lực quá khủng khϊếp
Đối phương nghe xong thì thấy nực cười.
“Vua Bắc Lương, tôi thừa nhận anh rất lợi hại, tôi cũng cực kì kính trọng anh, nhưng đây là lĩnh vực sở trường của tôi, nếu muốn so tài với tôi thì anh không nhất định sẽ thắng tôi đâu”.
Binh lính đó trông có vẻ rất tự tin.
Bởi anh ta đã trải qua thời gian luyện tập ròng rã nên mỗi lần bắn súng đều đạt đủ điểm, duy trì mục tiêu chín mươi điểm, thậm chí là đạt gần tới chín mươi lăm điểm. Điểm số này đã được coi là vô cùng đáng tự hào trong quân đội, gần như lần nào cũng đạt được thành tích chín mươi điểm.
“Chủ soái, nếu anh muốn khiêu chiến với anh ta thì anh tìm nhầm người rồi, thằng nhóc này bắn súng cực chuẩn, trong đội của chúng tôi không ai hơn được anh ta đâu”. “Đúng thế, tôi thấy hay là thôi đi, tôi biết thành tích của anh rất tốt, nhưng nếu so tài bắn súng thì thật sự không hơn được anh ta đâu”.
Những người khác đều khuyên Tiêu Chính Văn từ bỏ việc khiêu chiến đối phương.
Dù sao bọn họ vẫn rất tôn trọng Tiêu Chính Văn, hi vọng Tiêu Chính Văn không mất mặt vì chuyện này.
“Các cậu thật sự cho rằng tôi sẽ thua sao? Như thế cũng tốt, người nào cảm thấy tôi sẽ thua thì đứng sang trái, người nào cảm thấy tôi sẽ thắng thì đứng sang phải, nếu tôi thắng, thì những người đứng bên trái đều phải chống đẩy một trăm cái”.
Ánh mắt Tiêu Chính Văn quét qua đám người bọn họ, nhếch khóe miệng nở nụ cười.
Có người lên tiếng hỏi: “Vậy nếu anh thua thì sao?”
Tiêu Chính Văn cười đáp: “Thì cứ có một người bên trái tôi lại chống đẩy một trăm cái, mười người các cậu đều đứng bên trái thì tôi sẽ chống đẩy một nghìn cái, làm ngay tại chỗ!”
“Một nghìn cái chống đẩy sao? Không hổ là vua Bắc Lương, thể lực tốt thật”.
“Hi vọng anh nói được làm được, mặc dù chống đẩy một nghìn cái không khó lắm, nhưng thực sự rất mệt”.
“Đi đi đi, tất cả chúng ta bước qua trái”.
Bọn họ gọi nhau cùng bước qua bên trái, chính là muốn nhìn Tiêu Chính Văn chống đẩy một nghìn cái.
Tiêu Chính Văn và đối phương nhanh chóng tiến đến khu vực thi đấu.
Khu vực thi đấu có tất cả mười tấm bia, mà sở trường của binh lính kia là bắn súng ngắn nhanh ở cự ly hai mươi lăm mét.
Hai tay anh ta cầm lấy khẩu súng ngắn, ngắm trúng tâm của tấm bia, bắt đầu bắn một phát lại một phát.
“Mười điểm, mười điểm, chín điểm, mười điểm…”
Mười phát súng đã xong, tổng cộng mất ba phút, đạt được thành tích là chín mươi lăm điểm!
Thành tích này đối với anh ta mà nói thì không phải là tốt nhất nhưng cũng không tệ, sau khi bắn xong anh ta cực kì tự tin quay về chỗ, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt khiêu chiến.
“Chín mươi lăm điểm, chỉ có ba phát bắn trượt…”
“Thằng nhóc này quả nhiên là thần súng, chỉ bắn trong vòng ba phút”.
Những người khác thấy thành tích này đều không nhịn được lắc đầu.
Bọn họ đang cảm khái kỹ năng của mình thua kém người khác, không hề xuất sắc như đối phương.
Tiêu Chính Văn cầm lấy khẩu súng đối phương vừa sử dụng, nghiêng đầu nhắm tới mười tấm bia vừa mới thay.
Sau đó nâng cổ tay lên bắn mười phát súng liên tục.
Tốc độ bắn súng này cực kì nhanh, lúc những người khác phản ứng lại thì anh đã bắn xong mười phát súng rồi, tổng cộng còn chưa đến năm giây!
Khi bọn họ quay đầu thì mới phát hiện toàn bộ mười phát súng đều bắn trúng tâm.
“Chuyện này… sao có thể chứ…”
Binh lính vừa nãy còn rất tự tin với tài năng bắn súng của mình đột nhiên sụp đổ.
Vốn dĩ anh ta cho rằng, anh ta là thiên tài trong kỹ năng này, không ngờ lại có người còn giỏi hơn hơn anh ta xuất hiện ở đây!
Những người khác đều không dám tin.
“Trong vòng chưa đến năm giây, một trăm điểm… chuyện gì vậy… chẳng lẽ đạn trong khẩu súng của anh ta có mắt sao?”
“Sao có thể chứ… lúc bắn ra phát súng đầu tiên, chẳng lẽ vai không bị giật lại à? Điều khiển cánh tay cũng cần phải có thời gian nhất định chứ…”
“Chuyện này không thể nào, sao có thể nhanh như vậy, đừng nói là ngắm bắn chuẩn, mắt còn chưa chắc đã phản ứng kịp”.
Bọn họ cố hết sức dụi mắt, cho đến khi nhìn về phía tấm bia đích thực là xuất hiện dấu vết của viên đạn, bọn họ mới không thể không chấp nhận chuyện này.
“Không còn gì để nói, các cậu chống đẩy đi”.
Tiêu Chính Văn thành thục lấy ra bao thuốc từ túi áo của vua Hắc Long, ngậm vào miệng một điếu, rồi lại lấy khẩu súng vừa nãy bắn một phát để châm thuốc, đầu thuốc ánh lên ngọn lửa đỏ ran.
“Đừng lãng phí đạn như vậy, trong tay tôi có bật lửa”.
Vua Hắc Long liếc mắt xem thường.
Đồng thời trong lòng ông ta không tự chủ cảm khái, mặc dù Tiêu Chính Văn thích làm loạn, nhưng bản lĩnh của tên này quả thực không có gì phải nói. Không chỉ thực lực giỏi, mà đầu óc cũng cực kì nhạy bén, ngay cả chuyện chỉ huy đoàn đội cũng rất mạnh.
Tiêu Chính Văn vừa nhìn đám binh lính chống đẩy, vừa nhàn nhã hút thuốc.
“Lúc trước tôi nói các cậu đều là rác rưởi, các cậu còn không thừa nhận, các cậu còn sở trường gì? Muốn so tài với tôi nữa không?”
Tiêu Chính Văn không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn họ, bọn họ vừa chống đẩy vừa đếm, lần này Tiêu Chính Văn mắng chửi bọn họ, bọn họ cũng không dám oán giận nữa.
Bởi vì bọn họ thật sự đã thua rồi, hơn nữa còn thua thảm hại, bọn họ vẫn tự cho mình là cao thủ bắn súng, nhưng thực sự chỉ là rác rưởi trước mặt Tiêu Chính Văn. Bọn họ chống đẩy một trăm cái, tổng cộng mất mười phút, mà Tiêu Chính Văn cũng đứng bên cạnh vừa hút thuốc vừa mắng bọn họ đúng mười phút. Cho đến khi bọn họ chống đẩy xong, một người trong đó đứng dậy nói với Tiêu Chính Văn: “Tôi muốn khiêu chiến với anh! Tôi muốn cho anh biết chúng tôi không phải kẻ vô dụng!”
Tiêu Chính Văn thấy có người không phục, liền vui vẻ nói: “Được thôi, cậu muốn khiêu chiến gì?”
“Đấu vật tự do! Sở trường của tôi là đấu vật tự do!”
Người binh lính đó lớn tiếng nói.
“Tốt lắm, người trẻ tuổi có tự tin là chuyện tốt, tôi tiếp nhận khiêu chiến của cậu”.
Tiêu Chính Văn hờ hững đồng ý.
“Cậu vừa mới chống đẩy xong một trăm cái, tôi cho cậu nghỉ ngơi nửa tiếng, nửa tiếng sau tới khu huấn luyện tìm tôi”.
Tiêu Chính Văn để lại một câu, sau đó vứt điếu thuốc trong tay đi, cực kì oai phong quay người rời đi.
“Quá đáng… anh nhất định phải dạy dỗ anh ta đàng hoàng đấy!”
“Đúng vậy, nhất định phải lật ngược tình thế”.
“Lần này chúng tôi vẫn đặt cược anh thắng, một trăm cái chống đẩy nữa cũng chẳng sao!”
Những người khác không nhịn được đứng một bên cổ vũ đồng đội của mình.
Lúc này vua Hắc Long mới giật mình phát hiện, những binh lính đặc chủng vốn chẳng ưa gì nhau giờ đây đều đoàn kết lại bắt đầu tính toán chiến lược, chỉ vì sự xuất hiện của kẻ địch mạnh là Tiêu Chính Văn.
Nửa tiếng sau, binh lính đặc chủng vừa khiêu chiến Tiêu Chính Văn mặc quân trang chiến đấu bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Khu huấn luyện này không có quy tắc nào cả, ai ngã xuống trước không thể đứng dậy thì người đó sẽ thua!”