Chiến Thần Bất Bại

Chương 625: Tà long, đồ hiêu

Chương 625: Tà Long, Đồ Hiêu

Charles cố ngẩng đầu lên, nhưng bị Tiêu Chính Văn đè chặt xuống đất.

“Lúc nãy anh ra đòn hiểm muốn gϊếŧ cấp dưới của tôi, giờ đừng trách tôi tàn nhẫn!”

Tiêu Chính Văn giẫm lên gót chân của Charles, dùng sức đạp mạnh, hủy hoại chân đối phương!

Cơn đau dữ dội khiến Charles ngóc đầu dậy, muốn hét lên nhưng không thể mở miệng.

Tiêu Chính Văn buông đầu hắn ra, để Charles cho rằng còn có cơ hội đánh trả.

Nhưng Charles vừa đứng lên, Tiêu Chính Văn đã đá bay hắn!

Cú đá này khiến hắn bay ra xa gần chục mét!

Tiếng xương gãy vang lên, khiến người xem xung quanh sững sờ, bọn họ không ngờ vua Bắc Lương nổi giận lại đáng sợ như vậy.

Tiêu Chính Văn đi đến bên cạnh Charles, lại đạp gãy đầu gối chân phải của hắn không chút thương tiếc!

Đùi chân phải của Charles bị gãy, dù có chữa được thì cũng để lại di chứng.

Sau đó, Tiêu Chính Văn lại đạp gãy chân trái của hắn, hoàn toàn hủy hoại cả hai chân.

Đây căn bản không phải là chiến đấu, mà là chà đạp và nghiền nát!

Loại công kích này khiến người xem cũng cảm nhận được sự đau đớn.

Lúc này đã có rất nhiều người xem bắt đầu cảm thấy thương xót cho Charles đang đấu với Tiêu Chính Văn.

Corey cũng đau khổ hét lên: “Đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ chết người đấy!”

“Trọng tài! Mau báo đừng lại đi! Không thể đánh tiếp được!”

Corey vội vàng kéo trọng tài.

“Ở đây chúng tôi có quy định, trừ khi người thí sinh tự nguyện đầu hàng hoặc bất tỉnh thì mới có thể dừng trận đấu”.

Trọng tài thờ ơ nói.

Có một điều kỳ lạ là Charles bị Tiêu Chính Văn đánh mạnh đến nỗi không còn sức lực chống trả, thậm chí đến cả cơ thể cũng bị Tiêu Chính Văn “tháo rời” như một món đồ chơi.

Nhưng Charles lại không nói một lời nào.

Ban đầu, nhiều người cho rằng hắn là một chiến sĩ xuất sắc, cho dù bị đối phương đánh thì cũng không kêu đau đầu hàng.

Nhưng sau đó, bọn họ nhìn thấy Charles cố gắng mở miệng nhiều lần nhưng không phát ra được âm thanh, bọn họ mới dần nhận ra rằng Charles có thể đã mất đi khả năng nói chuyện!

“Huyệt chết… Lúc nãy vua Bắc Lương đã sử dụng chiêu này, phá hủy cổ họng của đối phương, khiến đối phương không thể phát ra tiếng nữa!”

“Đáng sợ, thật đáng sợ quá!”

Ngưu Đại Hắc vừa ngưỡng mộ thủ cách thức của Tiêu Chính Văn, vừa cảm thấy sợ hãi.

Lúc này Charles không thể nói ra điều trong lòng, nếu như có thể đầu hàng thì hắn đã đầu hàng từ lâu rồi.

Nhưng cổ họng của hắn không thể phát ra âm thanh, vì vậy hắn đã mất tư cách để đầu hàng.

Mà mỗi lần hắn chuẩn bị hôn mê, Tiêu Chính Văn đều sẽ dùng cơn đau đớn để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho hắn tỉnh lại, khiến hắn muốn hôn mê cũng không được!

“Đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ chết người đấy!”

Hai đồng đội của Charles là Buck và Bowen lao lên sàn đấu, liên hợp ra tay với Tiêu Chính Văn.

Nhưng loại tôm tép này chẳng có gì đáng sợ cả.

Tiêu Chính Văn đấm đá vài cái đã khiến đối phương ngã nhào xuống đất.

Mọi người vô cùng phấn khích khi nhìn thấy Buck và Bowen bất khả chiến bại, bây giờ đều rơi vào tay Tiêu Chính Văn.

“Vua Bắc Lương đẹp trai quá! Đánh bọn họ đi!”

“Vua Bắc Lương! Vua Bắc Lương! Vua Bắc Lương!”

Bọn họ không ngừng hô vang danh hiệu cao quý của Tiêu Chính Văn, bày tỏ sự phấn khích và biết ơn.

Sau khi giải quyết ba tên này xong, Tiêu Chính Văn thản nhiên lấy micro từ một người phóng viên, đi đến chỗ Corey, đưa micro lên gần miệng ông ta.

“Nói cho tôi biết, bây giờ ai là người mạnh nhất?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

“Võ thuật của Hoa Quốc là số một thiên hạ! Thể lực của các người mạnh hơn chúng tôi rất nhiều! Lần này chúng tôi thua, chúng tôi chịu thua!”

Corey bị sức mạnh của Tiêu Chính Văn dọa sợ chết khϊếp, cả người run rẩy.

Đối mặt với cường giả sát khí đầy mình như vậy, Corey sợ đến mức phát khóc.

“Vậy ông nói cho chúng tôi biết, bọn họ có phải rác rưởi không?”

Tiêu Chính Văn chỉ vào ba người đang nằm trên sàn đấu.

“Phải phải phải! Bọn họ đều là rác rưởi, bọn họ đều không đấu lại cậu! Xin lỗi, lần sau chúng tôi không dám nữa, cho tôi về nước đi…”

Corey hoảng sợ.

Lúc trước, ông ta luôn coi thường Bắc Lương và Vua Bắc Lương, nhưng khi nhìn thấy ngay cả Charles cũng bị vua Bắc Lương đánh bại thì ông ta mới biết sức mạnh chênh lệch thế nào, lúc này mới nhận ra rằng đối đầu với Tiêu Chính Văn thì chỉ có thiệt.

“Mọi người nghe thấy chưa? Chính miệng bọn họ thừa nhận mình là rác rưởi”.

Tiêu Chính Văn nhìn về phía phóng viên đang cầm máy quay, chắc hẳn sáng sớm ngày mai, các tiêu đề của bản tin sẽ đưa tin về bộ dạng xấu hổ của Corey.

Một lúc sau, xe cấp cứu đến, Corey đi theo ba thành viên trong nhóm của mình vào xe cấp cứu rồi rời đi với dáng vẻ nhếch nhác.

Hiện trường chỉ còn lại tiếng la hét cổ vũ.

Vương Lận hào hứng bắt tay Tiêu Chính Văn.

“Tốt quá rồi, nếu không có cậu thì tôi thật sự không biết phải làm thế nào nữa”.

“Đây là việc tôi nên làm, chỉ là không ngờ bọn chúng lại nham hiểm như vậy”.

Tiêu Chính Văn cũng đoán ra được Vương Lận bị đối phương lừa, nếu không thì nhất định sẽ không chỉ sắp xếp vài cao thủ ngồi đây.

“Là tôi chủ quan, vốn dĩ đã hợp tác với võ đường, đôi bên cùng có lợi, nhưng không ngờ bọn họ lại cố ý tới đây gây chuyện”.

Nói đến đây, Vương Lận vô cùng tức giận.

“À, mấy ngày trước tôi nhận được tin tức của tiền tuyến báo tới, biên giới có vài binh lính bắt gặp một băng nhóm buôn lậu thuốc cấm, sau khi chiến đấu đã có vài người bị thương”.

Vương Lận đột nhiên nói.

“Vừa hay có một buổi đấu giá dược diệu ở Giang Trung, có loại thảo dược tốt, nếu Vua Bắc Lương có hứng thú thì có thể cân nhắc tham gia”.

Vương Lận lấy ra một tờ giấy thông hành của buổi đấu giá đưa cho Tiêu Chính Văn.

Bên trên có viết: “Giấy thông hành câu lạc bộ Vân Thương”.

“Làm phiền đại sứ rồi, tôi sẽ xem xét”.

Tiêu Chính Văn nhận tờ giấy thông hành, hai người tán gẫu về sự phát triển sau này của võ đường, sau đó Vương Lận rời đi để sắp xếp lại hiện trường.

Sáng hôm sau, tin tức về trận đấu giữa Vua Bắc Lương và vua chiến đấu Charles Mễ Quốc đã nhanh chóng lan truyền khắp Tu Hà.

Đây là tin vui, vô số người sau khi đọc xong tin tức này, liền tán dương uy danh của Vua Bắc Lương.

Bình luận trên mạng đều là khích lệ, coi vua Bắc lương như anh hùng của mình.

Mà lúc này, trong một ngôi biệt thự xa hoa ở Tu Hà, một người đàn ông mặc quân phục xé tờ báo rồi ném xuống đất.

“Đồ vô dụng! Tất cả đều là đồ vô dụng! Tên Corey đáng chết, làm gì cũng hỏng bét! Hừ! Còn tên chó má vua Bắc lương kia nữa, chẳng qua cũng chỉ là một tên đầu cơ trục lợi mà thôi!”

“Nếu không phải mấy năm trước, hắn đúng lúc tham gia trận chiến đó thì sao có thể trở thành vua Bắc Lương trong thời gian ngắn như vậy được chứ!”

“Xích Diệm Vương chết, Thiên Tử lại để hắn nắm giữ Bắc Lương! Hoàn toàn không coi Tà Long này ra gì! Lẽ nào, tôi đổ xương máu vì Hoa Quốc chục năm cũng không xứng với chức vụ chủ soái chiến khu sao?”

Người đàn ông ném chiếc cốc trong tay vỡ nát.

Tà Long, Đồ Hiêu!

Thượng tướng bảy năm, ba sao!

Trước thuộc Bắc Lương, sau này do mâu thuẫn với Tiêu Chính Văn nên đã rời khỏi Bắc Lương, trở thành tổng chỉ huy quân khu Giang Trung.

Mười năm trước, căn cứ vào tư liệu chiến khu đã ghi, thực lực đạt chủ soái địa cấp ba sao!

Ngoại trừ chủ soái của năm chiến khu lớn ra thì ông ta là một trong những người mạnh nhất trong quân hội Hoa Quốc.

Tuy nhiên ông ta lại quá nóng nảy, độc ác, có thù tất báo nên sự nghiệp lận đận, không được Thiên Tử coi trọng, luôn phải làm việc dưới trướng chủ soái.

“Hừ! Tiêu Chính Văn, nếu mày hết lần này đến lần khác cướp vị trí của tao thì cũng đừng trách tao không khách khí!”