Chiến Thần Bất Bại

Chương 624: Xin lỗi đất nước chúng tôi

Chương 624: Xin lỗi đất nước chúng tôi

Nhìn thấy cảnh tượng này, trên gương mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ bi thương.

Quá mạnh rồi, vốn dĩ cho rằng Ngưu Đại Hắc có thể lật ngược tình thế trận chiến, không ngờ ở trước mặt Charles, cũng không chịu nổi một đòn.

“Còn không định đầu hàng sao?”

Charles nhìn Ngưu Đại Hắc vẫn vùng vẫy muốn đứng dậy, một chân đạp thẳng lên mặt anh ta.

“Tướng sĩ Bắc Lương, tuyệt đối không có từ đầu hàng…”

Cho dù biết không cách nào chiến thắng được kẻ địch trước mắt, cho dù biết nếu mình còn không đầu hàng thì sẽ nguy hiểm tính mạng, cho dù biết mình đã giải ngũ.

Nhưng một khi vào Bắc Lương, chết cũng là ma Bắc Lương!

Ngưu Đại Hắc nôn một ngụm máu trong miệng, cắn răng nói: “Chỉ dựa vào thứ rác rưởi như mày sao? Còn kém xa vua Bắc Lương của bọn tao!”

Charles tức giận đạp một chân lên bàn tay của anh ta, chân dùng sức đè mạnh.

Xương ngón tay bị thương nặng, Ngưu Đại Hắc không nhịn được thốt ra tiếng kêu rên đau đớn.

“Ngưu Đại Hắc, đầu hàng đi…”

Vương Lận ở bên dưới khuyên ngăn.

“Đúng đó, cậu đã rất cố gắng rồi, mau đầu hàng đi!”

“Đừng đánh nữa, đánh tiếp nữa sẽ xảy ra án mạng đấy”.

Những người khác bên dưới cũng không ngừng khuyên can, bởi vì họ biết Ngưu Đại Hắc đã cố hết sức rồi.

Charles nhìn thấy Ngưu Đại Hắc nằm dưới đất không nhúc nhích được, nhưng lại không chịu nhận thua thì rất bực bội.

Hắn bước lên túm lấy tóc Ngưu Đại Hắc, ra sức đập đầu anh ta xuống đất, khiến Ngưu Đại Hắc hoàn toàn choáng váng.

Nhân viên y tế lập tức bước lên khiêng Ngưu Đại Hắc xuống, sau khi xử lý một chút, Ngưu Đại Ngưu mới chậm rãi mở mắt siết chặt nắm tay vẻ không cam lòng.

Thua rồi… vẫn thua rồi!

Charles hét to hung hăng trên sàn đấu, hắn đá một phát nát cả bảng hiệu của võ đường.

“Không ai dám khiêu chiến với tôi sao? Xem ra các người đúng là lũ vô dụng!”

“Không phải mày nói vua Bắc Lương của bọn mày, vua Bắc Lương tên là gì kia rất lợi hại ư? Sao hắn không đến? Tao nói cho mày biết, hắn đang sợ tao đấy!”

“Nếu hắn chịu xuất hiện trước mặt tao, một đấm của tao cũng có thể đánh bại hắn!”

Mặc dù bên dưới chửi rủa, nhưng Charles trên sàn đấu lại không ai có thể ngăn, không ai dám cản.

Không ít phương tiện truyền thông và phóng viên, toàn bộ đều bỏ máy quay của mình xuống.

Ban đầu bọn họ nhìn thấy sự xuất hiện của Ngưu Đại Hắc, còn cho rằng Ngưu Đại Hắc có thể xoay chuyển tình thế cuộc chiến, không ngờ cuối cùng cũng rơi vào kết cục như vậy.

Corey nhìn gương mặt u ám của những người khác, cũng không nhịn được mà bật cười lớn.

“Ha ha ha, thật ngại quá, xem ra người của chúng tôi lại thắng thêm một trận rồi”.

Đúng vào lúc bọn họ đang hả hê thì một tiếng quở trách lanh lảnh vang lên.

“Ai nói vua Bắc Vương chúng tôi không dám đến?”

Đám người đồng loạt nhìn theo tiếng nói, chỉ nhìn thấy một người đeo mặt nạ, mặc quân phục.

Đi theo phía sau chính là Long Nhất – thượng tướng Bắc Lương.

“Vua Bắc Lương! Vua Bắc Lương đến rồi!”

Ngưu Đại Hắc vốn nằm trên băng ca, vừa chuẩn bị để đưa đến bệnh viện, đột nhiên tinh thần tỉnh táo.

Cùng lúc đó, đám người cũng xôn xao cả lên!

Vua Bắc Vương, vậy mà lại đến thật!

Vốn dĩ Tiêu Chính Văn không định ra tay, nhưng không ngờ mấy tên nước ngoài này lại hung hăng như vậy, ngang nhiên làm trái thỏa thuận ban đầu, ra tay tàn nhẫn với bọn họ.

Không chỉ sỉ nhục đất nước của anh, mà thậm chí còn đánh đàn em cũ của anh bị thương thì sao Tiêu Chính Văn có thể nhẫn nhịn đây?

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước đến, Ngưu Đại Hắc xấu hổ nói: “Xin lỗi chủ soái… Tôi khiến Bắc Lương xấu hổ rồi…”

“Yên tâm dưỡng thương, mở to mắt nhìn xem đối phó với loại người này thì phải ra tay thế nào!”

Mặc dù giọng Tiêu Chính Văn lạnh lùng, nhưng cởi bỏ áo khoác quân phục của mình xuống, che lên người Ngưu Đại Hắc giữ ấm cho anh ta.

Ngưu Đại Hắc vô cùng cảm động, nhìn bóng lưng của Tiêu Chính Văn, nước mắt cũng sắp trào ra.

“Chủ soái, giao người này cho tôi đi, đối phó với họ không cần anh ra tay”.

Long Nhất ở bên cạnh nói.

“Nếu đối phương đã chỉ mặt gọi tên muốn quyết đấu với tôi thì sao tôi lại tránh né chứ?”

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiêu Chính Văn bước lên sàn đấu, ung dung bình tĩnh nhìn kẻ địch.

“Mày chính là vua Bắc Lương à? Xem ra đúng là bình thường, tao đang nghĩ nếu như tao dốc toàn lực thì có đánh mày bay cả phân ra hay không”.

Charles xoa tay, nhao nhao muốn thử đánh tan tác người đàn ông được gọi là cường giả số một chiến khu Hoa Quốc trước mắt này!

Vương Lận hơi lo lắng hỏi: “Vua Bắc Lương… cậu muốn đích thân lên sàn đấu sao? Không có vấn đề gì chứ?”

Long Nhất liếc nhìn ông ta: “Ông đang nghi ngờ thực lực của chủ soái sao? Yên tâm đi, loại kẻ địch trình độ này, không phải là đối thủ của anh ấy đâu”.

“Người ông nên lo lắng là đối thủ của anh ấy, phải biết rằng chủ soái của chúng ta rất bảo vệ người của mình, Charles đã đánh thương đàn em cũ của anh ấy, chủ soái sẽ không nương tay đâu”.

Long Nhất có lòng tin tuyệt đối với Tiêu Chính Văn.

“Charles – huấn luyện viên của lực lượng không quân Mễ Quốc đấu với vua Bắc Lương, quyết đấu bắt đầu!”

Lúc trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, cũng cúi đầu xuống, không dám nhìn tiếp.

Bởi vì nếu vua Bắc Lương thua thì lòng tin của bọn họ, e là sắp bị đối phương phá hủy hoàn toàn!

Tất cả mọi người đều nín thở, căng thẳng chăm chú xem trận quyết đấu này.

Trận đấu vừa bắt đầu, Charles đã ra đòn công kích mãnh liệt với Tiêu Chính Văn.

Lối đánh nhanh nhẹn chỉ có của Muay Thái, khiến bất kỳ chỗ nào trên cơ thể đều biến thành vũ khí.

Lúc đối mặt với sự công kích của đối phương, Tiêu Chính Văn lùi lại liên tiếp, gần như hoàn toàn ở thế yếu!

Thế nhưng vào lúc Tiêu Chính Văn lùi đến sát mép võ đài, đột nhiên lên tiếng: “Ngưu Đại Hắc, nhìn kỹ đây, Bát Cực Quyền là dùng thế này!”

Giây tiếp theo, tay của Tiêu Chính Văn như rắn độc đột nhiên thò ra, điểm ba cái lên cổ Charles nhanh như chớp!

“Ba điểm tay Diêm Vương?”

Ngưu Đại Hắc không nhịn được hô lên ngạc nhiên.

Chỉ nhìn thấy Charles đưa tay che yết hầu của mình, muốn mở miệng nhưng một câu cũng không thốt ra được.

Tiếp sau đó, Tiêu Chính Văn xoay hông, một quả đấm đập thẳng lên mặt Charles!

Charles giơ tay muốn chặn lại, nhưng không chặn được một quả đấm mạnh này, bị quả đấm đập một cách hung hăng!

Trong nháy mắt gương mặt hắn méo mó, đứng lên răng đã bị đánh bay mấy cái, trong miệng nôn ra toàn máu tươi!

“Cú đấm này là vì đàn em của tôi!”

Charles xoay đầu qua muốn phản đòn, vung một đấm về phía Tiêu Chính Văn!

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại dùng hai tay ngăn lại, sau đó lấy đấm hóa hai đấm ngoắc quả đấm của Charles, ra sức vặn cổ tay hắn.

“Răng rắc!”

Lần này, cuối cùng Tiêu Chính Văn đã tháo bỏ cánh tay của đối phương!

Vẫn chưa kết thúc, Tiêu Chính Văn vặn cánh tay trật khớp kia của đối phương, đi ra phía sau đối phương, đạp một cái khớp gối sau.

Charles bị ép quỳ xuống, muốn đứng dậy nhưng lại bị Tiêu Chính Văn giữ chặt!

“Bây giờ, anh phải quỳ xin lỗi đất nước chúng tôi, xin lỗi mọi người ở đây!”

Tiêu Chính Văn ấn đầu đối phương, ra sức đập xuống đất.

Trán Charles cũng nặng nề đập xuống mặt đất, trông giống như dập đầu nhận sai với khán giả, với Vương Lận!

“Đánh hay lắm!”

“Vua Bắc Lương ngầu quá!”

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, khán giả nhốn nháo lần nữa!

Hả giận!

Đúng là quá hả giận!