Chiến Thần Bất Bại

Chương 589: Năm cường giả chủ soái cấp sáu sao

Chương 589: Năm cường giả chủ soái cấp sáu sao

Tiêu Chính Văn vội vàng xé bức thư ra.

Đập vào mắt là ba dòng chữ.

Dòng thứ nhất:

“Lưu Thiên Đao có thể dùng, là con cờ bí mật mà ông nội đã chuẩn bị cho cháu, ông nội nuôi dưỡng nó hai mươi năm, đáng tin cậy!”

Lưu Thiên Đao?

Ông nội nuôi dưỡng con cờ bí mật?

Trong lòng Tiêu Chính Văn thầm kinh ngạc!

Đây là một trong chín sứ thần dưới trướng Minh Vương Harris của điện Minh Vương!

Là người của ông nội?

Hơn nữa, còn bồi dưỡng hai mươi năm!

Chẳng lẽ, ông nội sớm đã sớm dự đoán đến việc anh sẽ gặp kiếp nạn?

Tiêu Chính Văn nhíu mày, liếc nhìn Lưu Thiên Đao đang khép hờ mắt uống trà kia, người đó còn cười nhạt, như một vị Phật Di Lặc, khiến người ta nhìn không thấu trong lòng ông ấy đang nghĩ gì.

Dòng thứ hai:

“Thiên Sơn Thư Lục là cuốn sách mà nhà họ Tiêu bảo vệ nghìn năm nay, cháu nhất định phải giữ gìn nó cho tốt! Nếu một ngày Thiên Sơn Thư Lục bị bốn gia tộc lớn khác cướp mất thì cháu nhất định phải đoạt trở về! Nó liên quan đến vận mệnh của Hoa Quốc, thậm chí là cả thế giới!”

Khi Tiêu Chính Văn đọc tới dòng cuối, cau mày, liên quan đến vận mệnh của Hoa Quốc và thế giới sao?

Lời nói của ông nội có khoa trương quá không?

Chỉ là một cuốn sách cổ có giá trị lịch sử thôi mà.

Tiêu Chính Văn đọc tiếp.

“Ngoài ra, nhất định phải hiểu rõ về nội dung của Thiên Sơn Thư Lục, rất có lợi cho cháu! Ông nội đã lĩnh hội được hơn ba mươi năm cũng chỉ hiểu được bốn mảnh giấy! Còn lại bảy mảnh giấy đến nay vẫn chưa lĩnh hội được”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, ông nội lại hiểu được bốn mảnh giấy!

Mà anh, trước mắt ngay cả một mảnh giấy còn chưa lĩnh hội được…

Rốt cuộc ông nội đọc những mảnh giấy đó đã học được gì rồi?

Tiêu Chính Văn hoài nghi, nhưng vẫn đọc tiếp.

Dòng thứ ba:

“Núi cao còn có núi cao hơn, thế gian này tồn tại những vị chủ soái cực kì tài giỏi! Đứng đầu các chủ soái, tạm thời chia thành sáu sao. Ngoài ông nội ra, cảnh giới sáu sao này, Hoa Quốc còn năm người nữa!”

“Thiên Tử”.

“Ông Long”.

“Ba người nữa… ông nội không thể nói cho cháu qua câu chữ. Nếu ông có thể gặp cháu thì ông sẽ nói cho cháu biết vài chuyện và bí mật”.

“Nhớ lấy, cháu trai ngoan của ông, nhà họ Tiêu chúng ta, đời đời kiếp kiếp đều hi sinh cho Hoa Quốc, nhà họ Tiêu chúng ta, không hổ thẹn với Hoa Quốc! Nếu như có một ngày, cháu phát hiện có người nào đó phản bội Hoa Quốc, hãy đến địa cung của Thiên Tử Các, lấy Long Kiếm, trên chém hôn quân, dưới chém gian thần!”

Tiêu Chính Văn đọc xong câu thứ ba, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại!

Sự tồn tại chiến lực chủ soái sáu sao, Hoa Quốc còn có năm người nữa!

Thiên Tử và ông Long, đều là cường giả cấp chủ soái sáu sao!

Còn có Long Kiếm của lăng mộ Thiên Tử Các…

Tiêu Chính Văn tuy có nghe nói đến, nhưng chưa từng nhìn thấy thanh kiếm này.

Còn nghe nói, thanh kiếm này đã bị phong ấn gần trăm năm rồi!

Lúc này Tiêu Chính Văn hít sâu vào một hơi, ánh mắt thâm trầm.

Ông nội để lại ba câu nói, đều rất quan trọng.

Từ ba câu nói này, có thể thấy, ông nội đã sớm dự cảm được, bởi vậy đã bắt đầu bố trí từ lâu.

Tiêu Chính Văn nhướng mày liếc Lưu Thiên Đao đang ngồi đó, hỏi: “Ông là người của ông nội tôi sao?”

Lưu Thiên Đao mỉm cười, ra hiệu cho toàn bộ người làm lui ra ngoài, sau đó mới mở lời: “Không sai, tôi là con nuôi của ông nội cậu, nếu theo thân phận mà nói thì cậu phải gọi tôi một tiếng chú Lưu”.

Nghe xong, Tiêu Chính Văn cũng không ngại ngùng, chắp tay nói: “Chú Lưu”.

Lưu Thiên Đao cười phá lên, nói: “Thằng nhóc ngoan, không ngờ, cháu nội của bố nuôi, đến nay cũng đã công thành danh toại, trở thành chủ soái Bắc Lương của Hoa Quốc, cả phương Tây này đều truyền tai nhau về cháu, một người đánh bại cả đội quân triệu người, khá lắm!”

“Chú Lưu quá khen rồi, đều là truyền miệng mà thôi”.

Lưu Thiên Đao gật đầu, mặt mày hơi sa sầm, mở miệng nói: “Tiêu Chính Văn, nếu chú và cháu đều đã hiểu rõ thân phận của nhau thì chú Lưu cũng không giấu cháu nữa, năm đó ông nội cháu bị Hoa Quốc vứt bỏ, đã có năm người con nuôi, chia ra khắp nơi trên thế giới, đều trở thành người đứng đầu mỗi phương. Năm người còn lại, chú tạm thời không thể nói cho cháu, cháu chỉ cần biết, bất kể khi nào, bọn chú cũng sẽ đứng sau lưng cháu”.

Sáu người con nuôi?

Ông nội đang tính toán điều gì?

“Vậy ông nội cháu còn sống không?”, Tiêu Chính Văn lo lắng hỏi.

Lưu Thiên Đao đứng dậy, chắp tay ra sau lắc đầu nói: “Không rõ, tin tức của bố nuôi gần đây cũng là tới từ nhà tù đen. Chú không tin bố nuôi chết ở đó, cho nên chú đã âm thầm cho cấp dưới phát tán tin tức này ra, mục đích là để cháu biết được chuyện này. Bởi vì, chú biết, một khi cháu biết tin ông nội cháu vẫn còn sống, nhất định sẽ bất chấp tất cả mà tới đây, như vậy, chú mới có cơ hội để gặp cháu”.

“Dù sao, bây giờ chú cũng là một trong chín sứ thần của điện Minh Vương, trên người có quá nhiều bất tiện nên chú chỉ có thể dùng cách này để dụ cháu tới”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy mười tên sát thủ trên du thuyền đó, không lẽ là do chú Lưu sắp xếp?”

Lưu Thiên Đao lắc đầu, nói: “Không phải do chú, là John sắp xếp, hắn phụ trách tất cả nhiệm vụ ám sát của điện Minh Vương, và thực hiện nhiệm vụ tiền thưởng của mạng lưới ám sát. Nếu không phải chú đi trước một bước đưa các cháu từ du thuyền tới đây thì nói không chừng, bây giờ cháu đã bị John đưa đi rồi”.

Nghe xong, Tiêu Chính Văn cau mày.

Anh đã ghi nhớ cái tên John này!

“Chú Lưu, vậy chuyện của nhà tù đen đó, chú biết được bao nhiêu?”, Tiêu Chính Văn truy hỏi.

Lưu Thiên Đao ngẩng đầu, thở dài nói: “Chuyện liên quan đến nhà tù đen, rất phức tạp, không phải cháu đã hợp tác với Thẩm Dật Vân của Hắc Kỵ rồi sao? Cụ thể thế nào, cháu có thể hỏi cậu ta. Suy cho cùng, năng lực của chú có hạn, chú chỉ phụ trách khu vực Las Vegas này thôi, những việc khác chú cũng lực bất tòng tâm”.

Tiêu Chính Văn đã hiểu, đứng dậy, chắp tay nói: “Cảm ơn chú Lưu”.

Lưu Thiên Đao mỉm cười, vỗ vai Tiêu Chính Văn, nói: “Thằng nhóc ngoan, gặp phải chuyện gì ở Las Vegas này, đều có thể nói tên chú ra, bất kể là ai chỉ cần nghe thấy tên của Pick Liu, đa phần sẽ nể mặt, cũng thuận tiện cho cháu tiếp tục ở đây làm việc”.

“Vâng ạ”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó chào Lưu Thiên Đao, quay về khách sạn đã đặt trước của anh.

Lần này thu hoạch rất lớn!

Trong phòng, Tiêu Chính Văn và Long Lân đang tính toán bước tiếp theo.

Long Nhất tiến vào, nói: “Chủ soái, tiểu thư Đỗ đã bị mấy người ngoại quốc đưa đi rồi”.

Nghe xong, Tiêu Chính Văn cau mày, hỏi: “Sao lại vậy?”

“Nghe tiểu thư Đỗ nói rằng, là đối tác làm ăn của cô ấy, bởi vì lúc nãy anh không ở đó, nên cô ấy cũng không đợi anh, chỉ bảo tôi nói lại với anh, bọn họ có lẽ đã tới khách sạn Karls rồi”.

Long Nhất nói xong, hỏi anh: “Anh có cần đi xem thế nào không?”

Tiêu Chính Văn hơi cau mày, nghĩ ngợi rồi đứng lên nói: “Tôi đi xem thế nào, anh và Long Lân tiếp tục bàn bạc bước tiếp theo. Nếu Thẩm Dật Vân đến tìm tôi thì bảo tôi ra ngoài có việc”.

“Vâng”.

Long Nhất và Long Lân cùng trả lời.

Tiêu Chính Văn một mình ra khỏi khách sạn, gọi một chiếc xe, đến thẳng khách sạn Karls.

Cùng lúc này, tại khách sạn Karls, trong một phòng bao sang trọng.

Đỗ Tình Tuyết mặc váy ngắn màu đen hở lưng, đi giày cao gót, búi tóc, đang uống rượu cùng một người đàn ông trung niên da trắng béo phệ ngồi đối diện.

Hôm nay Đỗ Tình Tuyết trang điểm rất xinh đẹp, váy ngắn hở lưng màu đen khiến cô ta càng thêm quyến rũ với đường cong mềm mại, khe ngực hấp dẫn làm đàn ông nhìn đến mức rạo rực!

Người đàn ông trung niên da trắng đối diện đang uống một ly rượu, đặt ly rượu xuống, dùng tiếng phổ thông Hoa Quốc trôi chảy cười nói: “Được được được! Không hổ là giám đốc Đỗ, tửu lượng không tệ”.

Đúng lúc đang nói chuyện, ánh mắt ông ta chứa đầy du͙© vọиɠ, trắng trợn liếc nhìn cơ thể của Đỗ Tình Tuyết, con ngươi đều trợn cả ra ngoài, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Đỗ Tình Tuyết trước mắt!