Chương 285: Kẻ nghèo hèn
Nhớ lại chuyện buổi ngày, trong lòng Khương Vy Nhan vẫn còn giận nên cô cũng lạnh lùng nhìn Khương Mỹ Nghiên.
Khương Mỹ Nghiên bước đến, ánh mắt quan sát Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn từ trên xuống dưới, cười nhạt nói: “Sao thế, hai người cũng đến đây ăn cơm à?”
Ngô Khoan Nghiệp nở nụ cười châm chọc, nói: “Mỹ Nghiên à, em đừng đùa nữa, sao bọn họ có thể đến đây ăn cơm được chứ? Ăn một bữa ở đây rất đắt đấy? Em xem, bọn họ còn giống tới lau bàn kiếm tiền hơn. Nghe nói, nhân viên rửa bát ở đây, một tiếng kiếm được một trăm tệ đấy!”
Khương Mỹ Nghiên làm ra vẻ kinh ngạc hô lên: “Thật vậy sao? Một tiếng một trăm tệ luôn à?”
Sau đó, mắt cô ta đầy vẻ chế giễu, nhìn sang Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn rồi nói: “Mặc dù tôi biết hai người thiếu tiền, nhưng hai người đến rửa bát như vậy có phải là quá mất mặt nhà họ Khương rồi không? Nếu hai người thiếu tiền, hôm nay tôi có thể cho hai người, hai người về đi. Tôi và thiếu gia Ngô đã hẹn người ta ăn cơm ở đây, nếu để họ biết, nhà họ Khương chúng ta còn có người rửa bát ở đây thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm của chúng tôi đấy”.
Dứt lời, Khương Mỹ Nghiên lấy ra năm trăm tệ từ trong túi, đưa cho Khương Vy Nhan một cách kiêu ngạo, nói với giọng lạnh lùng: “Cầm lấy rồi cút đi!”
Khương Vy Nhan nhìn tiền trước mắt, tức giận lên tiếng: “Khương Mỹ Nghiên bọn em không phải đến rửa bát! Bọn em cũng đến đây dùng bữa!”
Câu nói này khiến Khương Mỹ Nghiên nhướng mày, chế giễu khinh thường: “Cô nói cái gì? Cô cũng đến ăn cơm à? Khương Vy Nhan, cô đừng đùa nữa, cô biết một bữa ăn ở đây bao nhiêu tiền không? Chỉ một phòng bao đã mười nghìn tệ, tiền lương một tháng của cô có trả nổi tiền phòng bao không?”
Ngô Khoan Nghiệp cười nhạt, cũng phụ họa theo: “Đúng là buồn cười! Không có tiền thì đừng giả vờ giả vịt nữa! Rửa bát thì rửa bát, làm sao phải nói dối trước mặt bọn tôi chứ?”
Khương Vy Nhan tức đến nỗi hốc mắt rưng rưng.
Lúc này Tiêu Chính Văn liếc nhìn hai người trước mặt với ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ lên tiếng: “Chúng tôi có đến ăn cơm hay không thì có liên quan gì đến hai người? Nếu hai người cảm thấy mất mặt thì có thể đổi chỗ”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn kéo Khương Vy Nhan xoay người đi vào trong.
Điều này đã chọc tức Khương Mỹ Nghiên!
Cô ta hung hăng giậm chân, đuổi theo, chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn, quát mắng: “Tiêu Chính Văn, vừa nãy anh nói cái gì? Kêu bọn tôi đổi chỗ ư? Anh điên rồi à? Anh biết tối nay bọn tôi ăn cơm với ai không hả? Là ăn cơm cùng các đại biểu doanh nghiệp tỉnh đấy! Anh đắc tội được sao? Mau cút đi, cút khỏi Tử Trúc Lâm!”
Ngô Khoan Nghiệp bước qua mấy bước, cũng chửi mắng theo: “Không sai! Loại như các người đừng nên xuất hiện ở nơi này! Mau cút đi, tránh chướng mắt!”
Mà lúc này, quản lý đại sảnh của Tử Trúc Lâm cũng phát hiện tranh cãi ở bên này, liền chạy qua, hỏi thăm với vẻ mặt đầy nụ cười: “Các vị, xảy ra chuyện gì thế?”
“Quản lý Triệu, loại người không có tiền như bọn họ, làm sao có thể xuất hiện ở Tử Trúc Lâm chứ? Bảo người đuổi bọn họ ra ngoài!”
Khương Mỹ Nghiên giận sôi máu, vênh mặt hất hàm sai khiến, la ầm lên với quản lý Triệu kia.
Quản lý Triệu quen biết Khương Mỹ Nghiên, càng quen biết với Ngô Khoan Nghiệp bên cạnh cô ta!
“Thiếu gia Ngô, chào anh chào anh, phòng hai người đặt đã chuẩn bị xong rồi”.
Quản lý Triệu lập tức bước lên một bước, thái độ vô cùng cung kính với Ngô Khoan Nghiệp.
Ngô Khoan Nghiệp cũng hất cằm, gật đầu đáp một tiếng: “Ừ, có điều trước đó, hãy xử lý chuyện trước mắt theo ý vợ chưa cưới của tôi đã. Hai người này, không có tiền cũng dám đến Tử Trúc Lâm, há chẳng phải kéo cấp bậc của Tử Trúc Lâm xuống hay sao? Mau đuổi bọn họ ra ngoài!”
Quản lý Triệu lập tức cười a dua nịnh nọt: “Vâng, vâng vâng!”
Dứt lời, hắn ưỡn ngực nhìn Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn với ánh mắt lạnh tanh, nói: “Hai vị, vẫn mong rời khỏi Tử Trúc Lâm!”
Sắc mặt Khương Vy Nhan hơi ửng đỏ, cô tranh cãi: “Dựa vào đâu mà bảo chúng tôi rời khỏi đây? Chúng tôi cũng đến ăn cơm đấy”.
Quản lý Triệu cười ha ha, đánh giá cách ăn mặc của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan từ trên xuống dưới, rất bình thường, thoạt nhìn đã biết là người dân bình thường, rồi lại nhìn phương tiện bọn vừa đến, xe điện, cũng nghèo nàn quá rồi đấy!
Hắn kéo vest của mình, nói với ánh mắt kiêu ngạo: “Ngại quá, Tử Trúc Lâm không tiếp đãi kẻ nghèo hèn như hai vị!”
Kẻ nghèo hèn?
Nghe câu này, mày Tiêu Chính Văn nhíu càng chặt hơn!
“Anh đường đường là quản lý sảnh chính của Tử Trúc Lâm, mà mắt chó coi thường người khác, mở miệng ra là bảo người khác nghèo hèn vậy sao?”
Tiêu Chính Văn hỏi ngược lại, ánh mắt hung tợn!
Ánh mắt này dọa quản lý Triệu giật mình!
Có điều, hắn cũng không để ý, mà cười ha ha đáp: “Đúng! Kẻ nghèo hèn như hai người không có tư cách vào Tư Trúc Lâm! Vì, đối tượng mà Tử Trúc Lâm bọn tôi phục vụ, không bao gồm kẻ nghèo hèn như hai người!”
“Ý của anh là người nghèo không xứng ăn cơm ở đây? Người nghèo thì phải bị anh giẫm dưới chân, bị anh sỉ nhục?”
Tiêu Chính Văn tức giận!
Vốn dĩ, anh vẫn không định làm gì.
Nhưng thái độ và dáng vẻ của tên quản lý của Tử Trúc Lâm này khiến anh rất tức giận!
Người nghèo có gì sai?
Người nghèo thì định sẵn là nghèo cả đời sao?
Có ai muốn mình nghèo đâu chứ?
Tại sao phải tùy tiện gắn hai từ người nghèo này lên người của người khác!
Thậm chí, còn dùng chuyện này để sỉ nhục nhân cách và tôn nghiêm của người khác!
“Ha ha, anh này, nếu anh không nghèo thì Tử Trúc Lâm tiếp đãi anh vào ăn cơm bất cứ lúc nào. Nhưng tôi thấy cách ăn mặc và phương tiện đi lại của hai người thì có thể nhìn ra, trên cơ bản hai người chính là thuộc loại người nghèo tiền lương cơ bản, vẫn không có tư cách tranh cãi với tôi! Tôi cũng không muốn tranh cãi với hai người! Mời hai người lập tức ra ngoài! Nếu không thì tôi gọi bảo vệ đấy!”
Quản lý Triệu quát lên lạnh lùng, hoàn toàn không coi Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ra gì.
Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp ở bên cạnh, quan sát rồi cười thầm.
“Tiêu Chính Văn, anh cũng thật là không biết xấu hổ, người ta đã nói không hoan nghênh người nghèo như hai người rồi mà anh còn trơ mặt vào trong sao?”
Khương Mỹ Nghiên cười khẩy chế giễu.
Ngô Khoan Nghiệp cũng lắc đầu, nói: “Bỏ đi, chúng ta vào trong thôi, không cần lãng phí thời gian với loại người này”.
Dứt lời, Ngô Khoan Nghiệp ôm Khương Mỹ Nghiên định rời đi, nhưng Khương Mỹ Nghiên lại nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, ngày 28 tháng sau là lễ kết hôn của tôi và thiếu gia Ngô, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh đã từng nói, cũng phải kết hôn với Khương Vy Nhan vào ngày đó, còn muốn tổ chức cho cô ta một lễ cưới long trọng hơn của tôi, tôi vẫn luôn rất mong chờ đấy”.
Nói xong, Khương Mỹ Nghiên liếc nhìn Khương Vy Nhan với ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lúc này mới xoay người, rời đi với Ngô Khoan Nghiệp.
Nhìn thấy Ngô Khoan Nghiệp và Ngô Khoan Nghiệp đi xa, quản lý Triệu cũng mất kiên nhẫn, vỗ tay, gọi mấy tên bảo vệ đến, chuẩn bị đuổi Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ra ngoài!
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã lấy điện thoại ra, gọi vào số của Đỗ Bá Đào, giọng điệu lạnh lùng nói: “Chủ tịch Đỗ, ông mời tôi đến ăn cơm, tại sao quản lý của Tử Trúc Lâm lại không cho chúng tôi vào, còn muốn đuổi chúng tôi ra ngoài?”
Lúc này Đỗ Bá Đào đang ở trong phòng bao tốt nhất Tử Trúc Lâm, vẫn luôn chờ Tiêu Chính Văn.
Nhận được điện thoại, ông ta nhíu mày, liếc nhìn Tào Lệ Lan bên cạnh, vội đáp: “Cậu Tiêu, cậu đợi đó, tôi ra ngoài ngay!”
Bên này, quản lý Triệu thấy Tiêu Chính Văn cúp điện thoại, sắc mặt cũng run rẩy, nghi ngờ hỏi: “Anh là khách ở phòng bao Thiên Tự do chủ tịch Đỗ mời đến à?”
“Có vấn đề gì sao?”, Tiêu Chính Văn hỏi ngược lại.
Vẻ mặt quản lý Triệu hoảng hốt, sau đó dường như hiểu điều gì đó, hắn chế giễu: “Ha ha, thằng ranh, cũng không biết có được thông tin của khách ở phòng bao Tử Trúc Lâm từ đâu, vậy mà lại dám giả vờ trước mặt tôi, người đâu, đuổi bọn họ ra ngoài! Còn nữa, kiểm tra kỹ túi của anh ta, túi của người phụ nữ kia cũng phải kiểm tra, tôi nghi ngờ bọn họ vào trộm đồ!”