Chiến Thần Bất Bại

Chương 186: Quốc hôn của chủ soái bắc lương!

Chương 186: Quốc Hôn của chủ soái Bắc Lương!

Nghe vậy, người nhà họ Khương sửng sốt, sau đó kích động hỏi:

“Mỹ Nghiên, cháu sắp kết hôn với thiếu gia Ngô sao?”

“Trời ơi! Mỹ Nghiên của chúng ta cuối cùng cũng được gả vào nhà họ Ngô, từ nay về sau, con bé sẽ làm bà chủ nhỏ của tập đoàn Ngô Thị rồi!”

“Ha ha ha! Tốt quá rồi! Bám chắc lấy cây cổ thụ tập đoàn Ngô Thị này thì nhà họ Khương chúng ta sẽ ngày một thịnh vượng!”

Một đám người không ngừng khen ngợi và nịnh nọt, ai nấy đều phấn chấn!

Trái ngược hẳn với thái độ trước đây đối với Khương Vy Nhan!

Khác nhau một trời một vực!

Khương Mỹ Nghiên nghe đám người khen ngợi, hưởng thụ ánh nhìn ngưỡng mộ mà lòng như lâng lâng, cô ta nói: “Vốn dĩ tôi muốn đợi đến ngày mai mới nói cho mọi người biết. Nhưng chẳng có cách nào cả, có những người không đánh cho một đòn cảnh tỉnh thì không biết mình đang đứng ở đâu! Ngày 28 tháng sau, đám cưới của tôi sẽ được tổ chức tại hội trường số một của khách sạn Hoàng Gia sang trọng và lớn nhất ở Tu Hà. Một nửa các thế gia giàu có và các doanh nghiệp lớn ở Tu Hà sẽ đến tham dự đám cưới của tôi, nó sẽ bao phủ một nửa các con phố của Tu Hà. Đồng thời, tất cả ảnh cưới của thiếu gia Ngô và tôi sẽ được treo lên, còn có cả đèn l*иg… Hơn nữa, chúng tôi đang lên kế hoạch mời mười mấy kênh truyền thông tới đưa tin! Thiếu gia Ngô đã quyết định, chúng tôi sẽ ký hợp đồng với ba kênh truyền hình địa phương ở Tu Hà trong suốt một ngày. Đám cưới của chúng tôi sẽ được truyền hình trực tiếp! Vào thời điểm đó, Khương Mỹ Nghiên tôi chắc chắn sẽ trở thành cô dâu được tất cả cư dân Tu Hà ngưỡng một! Nhà họ Khương lúc dự đám cưới của tôi cũng sẽ hết sức oai phong, để lại cho toàn bộ cư dân Tu Hà một ấn tượng khó phai mờ!”

“Tốt! Tốt lắm!”

Khương Thái Xương nghe vậy rất kích động, mặt mũi đỏ bừng, càng thêm thích Khương Mỹ Nghiên: “Quả nhiên là cháu gái ngoan của ông, ông nội rất hài lòng, cũng rất vui! Tới lúc đó, chắc chắn ông nội sẽ tặng cho cháu của hồi môn thật lớn!”

“Cháu cảm ơn ông nội ạ”.

Khương Mỹ Nghiên nở một nụ cười ngọt ngào, cô ta ôm lấy cánh tay của Khương Thái Xương làm nũng, thậm chí còn cố ý trừng mắt, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Khương Vy Nhan, nói: “Thế nào, Khương Vy Nhan? Hay là tôi với cô đọ xem đám cưới của ai mới là đám cưới lớn nhất trong lòng người cư dân Tu Hà?”

Đột nhiên, Khương Vy Nhan có chút không tự tin.

Nếu đám cưới được tổ chức ở hội trường số một của khách sạn Hoàng Gia thì không còn gì sánh bằng!

Cô ta còn tiếp đãi một nửa những nhân vật nổi tiếng của Tu Hà, bao trọn một nửa thành phố để treo ảnh cưới của họ. Khương Vy Nhan không thể chi nhiều đến mức như vậy, cô tin Tiêu Chính Văn cũng không thể làm được.

Tiêu Chính Văn mua cho cô một chiếc ô tô thôi, đã tiêu hết số tiền tiết kiệm được từ trong quân đội rồi.

Vì vậy, Khương Vy Nhan xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chị Mỹ Nghiên, em chúc mừng chị, chúng ta không nên đọ nhau thì hơn, em…”

Tuy nhiên, còn chưa nói xong…

Đột nhiên, Tiêu Chính Văn bước tới và đứng trước mặt Khương Vy Nhan, anh nhìn Khương Mỹ Nghiên bằng ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Được thôi! Đọ thì đọ! Đây là cô tự yêu cầu đấy! Tôi và Khương Vy Nhan cũng sẽ kết hôn vào ngày hai mươi tám tháng sau. Các người mời một nửa số nhân vật nổi tiếng của Tu Hà, bao trọn một nửa thành phố? Chả có gì đáng để kiêu ngạo cả, vì đám cưới của tôi với Vy Nhan sẽ hoành tráng hơn, sang trọng hơn và bắt mắt hơn thế này! Tất nhiên, mặc dù cô không muốn tham dự đám cưới của tôi với Vy Nhan, nhưng tôi vẫn sẽ gửi cho cô thiệp mời”.

Sau khi Tiêu Chính Văn nói xong, bầu không khí trong phòng bệnh trầm xuống.

Mọi người đều nhìn anh y như đang nhìn một thằng ngốc.

Bao gồm cả Khương Vy Nhan đang đứng phía sau anh, lúc này, cô nhìn bóng lưng của Tiêu Chính Văn với vẻ nghi ngờ và không tự tin, sau đó kéo cánh tay của anh, nói nhỏ: “Tiêu Chính Văn, anh đừng gây chuyện nữa, đám cưới chúng ta làm sao có thể long trọng hơn đám cưới của chị Mỹ Nghiên chứ? Mà em cũng không muốn so bì, những điều này đối với em không quan trọng, chỉ cần có anh và Na Na ở bên là em đã mãn nguyện rồi”.

Tiêu Chính Văn cười nhạt, anh nắm lấy tay cô, nói: “Anh biết, nhưng em hãy tin anh, anh sẽ làm được.”

Khương Mỹ Nghiên lập tức phản bác lại đầy chế nhạo: “Chém gió vừa! Anh làm được á? Đừng đùa, riêng chi phí bao trọn địa điểm tổ chức hội trường số một của khách sạn Hoàng Gia đã lên tới một triệu! Chi phí treo ảnh cưới của thiếu gia Ngô và tôi trên một nửa đường phố Tu Hà tốn hơn năm triệu! Anh có từng đây tiền không? Có đủ tiền làm không? Anh chỉ là thằng bỏ đi đã xuất ngũ mà còn muốn so sánh với tôi! Đúng là chuyện viển vông!”

Những người nhà họ Khương khác cũng hùa theo mắng họ, không thèm để ý đến những lời của Tiêu Chính Văn.

“Lại còn gửi thiệp mời cho chúng tôi, chúng tôi chả thèm đi!”

“Đúng vậy! Nhà họ Khương chúng tôi nhất định sẽ không đi đám cưới của hai người! Hai người bỏ ngay cái ý định đó đi!!”

Mọi người không ngừng chế nhạo, mỉa mai.

Nhưng Tiêu Chính Văn thì không thèm giải thích, anh tiễn bọn họ về luôn!

Mọi người trong nhà họ Khương đều không muốn ở lại nữa, tất cả đều rời khỏi bệnh viện.

Tiêu Chính Văn đứng ở cổng bệnh viện, nhìn người nhà họ Khương rời đi từ xa, anh lập tức bấm điện thoại gọi cho Long Nhất, nói: “Ngày hai mươi tám tháng sau, tôi sẽ kết hôn với Khương Vy Nhan. Dùng hết mọi mối quan hệ, tôi muốn cho cô ấy một hôn lễ thế kỷ!”

“Khương Mỹ Nghiên có thể khiến một nửa Tu Hà chúc mừng đám cưới của cô ta, vậy thì tôi sẽ tổ chức đám cưới cho Khương Vy Nhan ở hàng trăm, hàng nghìn thành phố! Không, tôi muốn tổ chức một đám cưới thế kỷ và đáng ngưỡng mộ hơn thế nữa! Long Nhất, tôi muốn tổ chức cho cô ấy Quốc Hôn! Tôi muốn toàn bộ Hoa Quốc chúc phúc cho cô ấy! Tôi muốn toàn bộ Hoa Quốc với một tỷ cư dân, ba triệu binh lính, năm đại chiến khu, ba mươi tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương, khu tự trị và các các đặc khu, tất cả đều phải chúc phúc cho đám cưới của tôi và Khương Vy Nhan!”

Long Nhất ở đầu bên kia điện thoại hết sức cung kính, lập tức đáp: “Rõ! Thưa chủ soái, tôi sẽ vận dụng toàn bộ mạng lưới quan hệ để lo liệu chuyện này! Tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho anh và chị dâu một Quốc Hôn thế kỷ!”

Sau khi cúp điện thoại, Long Nhất mặt đầy khí thế, trong lòng như cuộn trào cảm xúc, vô cùng kích động!

Chủ soái sắp kết hôn!

Hơn nữa còn là Quốc Hôn!

Từ khi Hoa quốc được gây dựng, nơi đây chưa từng có Quốc Hôn!

Đây là lần đầu tiên!

Không thể để xảy ra sai sót được!

Vì vậy, Long Nhất nhanh chóng gọi tới tổng bộ chiến khu Bắc Lương, trực tiếp ra lệnh: “Lập tức thông báo, vào ngày hai mươi tám tháng sau, chủ soái sẽ tổ chức Quốc Hôn thế kỷ với chủ mẫu! Ba trăm nghìn quân Bắc Lương, trừ những người đang trấn thủ biên cương, tất cả đều ở nguyên tại chỗ đợi lệnh, sẵn sàng đến Tu Hà bất cứ lúc nào để cùng chúc mừng đám cưới của chủ soái! Ngoài ra, thông báo tới bốn chiến khu lớn khác và Long Các rằng chủ soái Bắc Lương đã ra lệnh tổ chức Quốc Hôn, bảo bọn họ tiến hành chuẩn bị ngay lập tức!”

“Rõ, thưa tướng quân Long Nhất!”, nhân viên nhận cuộc gọi ở đầu dây bên kia lúc này đứng nghiêm trả lời.

Ngay sau đó, vô số cuộc gọi từ tổng bộ chiến khu Bắc Lương đến bốn chiến khu khác ở Hoa Quốc, cũng như các tòa hành chính của các tỉnh và thành phố khác!

Ngày hôm đó, tất cả các cơ quan cầm quyền và bộ phận chiến khu của Hoa Quốc đều trở nên vô cùng bận rộn!

Bởi vì tất cả đều nhận được cuộc gọi thông báo chủ soái Bắc Lương sắp tổ chức Quốc Hôn!

Tất cả các đơn vị bên dưới phải tích cực hợp tác!

Chuyện này cũng nhanh chóng truyền đến tai Long Các!

Chu Chấn Thanh, tổng thư ký của Long Các, là người đầu tiên nhận được mật điện từ tổng bộ chiến khu Bắc Lương. Sau khi nhận được tin tức, ông ta vô cùng lo lắng, lập tức chạy đến phòng họp chính của Long Các, đứng ở cửa và khẽ gõ cửa phòng họp.

“Mời vào!”

Chu Chấn Thanh chỉnh lại bộ quần áo Tôn Trung Sơn của mình, rồi nhanh chóng bước vào phòng họp.

Bốn vị các lão của Long Các đang tiến hành một cuộc họp bí mật, nhìn thấy Chu Chấn Thanh đi vào, Tần Hán Quốc mỉm cười rồi hỏi: “Thư ký Chu, có chuyện gì mà lo lắng như vậy?”

Chu Chấn Thanh đứng nghiêm người ở một bên, vẻ mặt cung kính báo cáo: “Tần lão, tôi vừa nhận được mật điện từ tổng bộ chiến khu Bắc Lương, chủ soái Bắc Lương đã hạ lệnh dùng tất cả tài nguyên của Hoa Quốc để tổ chức Quốc Hôn!”