Chương 185: Đám cưới
Nhìn thấy thái độ này của Tiêu Chính Văn, sắc mặt của Khương Thái Xương cực kỳ khó coi!
Nhưng vừa nghĩ đến lời của Lý Trường Thắng, Khương Thái Xương phải cố nặn ra một nụ cười già nua và nói: “Chính Văn à, không sao đâu, chúng ta cùng tới đây để thăm Vy Nhan thôi”.
Hừ!
Tiêu Chính Văn khoanh tay, đứng trước mặt mọi người, giễu cợt nói: “Các người có lòng tốt vậy sao?”
“Hỗn láo! Tiêu Chính Văn, mày nói chuyện với lão gia bằng thái độ gì vậy? Còn muốn ở nhà họ Khương không hả?”, Khương Văn Kỳ nổi giận, chỉ tay vào mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn này đúng là không biết lớn nhỏ!
Khương Mỹ Nghiên cũng khịt mũi nói: “Theo con thấy, trong mắt anh ta không hề có ông nội, cũng không hề có nhà họ Khương này! Tưởng tối qua nổi danh rồi thì coi mình là nhân vật lớn sao? Đừng nằm mơ nữa, anh có thân phận gì chúng tôi đều biết, cũng chỉ là một tên lính xuất ngũ năm năm, nhờ vào danh tiếng của chủ soái Bắc Lương mà thôi!”
“Đúng vậy, nếu tối qua không có chủ soái Bắc Lương và Vương Truyền Minh của chiến khu Đông Nguyên thì mày, Vy Nhan và cả đứa con hoang kia đã chết hết rồi!”
Tiết Mai mỉa mai nói, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
Nhưng!
Rầm!
Đột nhiên, trên người Tiêu Chính Văn tỏa ra sát khí, hai mắt nhìn chằm chằm Tiết Mai, giống như một con dã thú, trầm giọng nói: “Nếu muốn chết thì bà nói lại lần nữa đi! Ai là đứa con hoang?”
Soạt!
Tiết Mai lúc này bị dọa sợ, lùi về sau mấy bước, sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn như thần chết trước mặt, lắp bắp nói: “Mày mày… mày tức giận gì chứ? Lẽ nào tao nói sai sao? Na Na không phải đứa con hoang thì là ai? Nó là con hoang do Vy Nhan sinh ra khi chưa kết hôn! Hơn nữa, bây giờ mày và Vy Nhan có quan hệ gì hả? Vợ chồng sao? Đừng tưởng chúng mày bí mật đăng ký kết hôn thì nhà họ Khương này sẽ thừa nhận mối quan hệ của chúng mày! Chưa tổ chức đám cưới thì mãi mãi không mãi không được công nhận danh phận vợ chồng! Ở Tu Hà vĩnh viễn chỉ là một trò cười mà thôi! Đây là truyền thống của Tu Hà, cũng chính là truyền thống của Hoa Quốc!”
Nghe Tiết Mai nói vậy, trên mặt đám người nhà họ Khương xung quanh cũng lộ ra vẻ chế nhạo.
Thậm chí, có người còn nhỏ tiếng nói:
“Ha ha! Hai người bọn họ thì có quan hệ gì chứ? Quan hệ bất chính thì có!”
“Đúng vậy! Không có sự chứng kiến của bố mẹ, không có sự chúc phúc của người thân bạn bè, chỉ tùy tiện lấy giấy chứng nhận thì đã coi là kết hôn rồi sao? Đó chỉ là hai tờ giấy mà thôi!”
“Đúng! Kết hôn phải có sự chứng giám và chúc phúc của bố mẹ! Đây là truyền thống của Tu Hà, cũng là truyền thống của Hoa Quốc! Như vậy thì nói Na Na là đứa con hoang cũng không sai!”
Đối mặt với những lời chế giễu của mọi người, vẻ mặt của Khương Vy Nhan đột nhiên trở nên rất khó coi.
Trong mắt cô chất chứa đầy nỗi buồn và sự uất ức, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Kết hôn, đối với một người con gái mà nói, thực sự là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời, cũng là thời khắc cả đời cô không bao giờ quên!
Đối với Khương Vy Nhan, cô đã mơ tưởng vô số lần rằng một ngày nào đó cô có thể nắm tay bạch mã hoàng tử trong lòng mình, bước vào lễ đường dưới sự chứng giám của người thân bạn bè, bước tới bến bờ hạnh phúc…
Nhưng từng lần mơ tưởng đều tan vỡ!
Bởi vì, Khương Vy Nhan biết rằng cô không còn trong trắng, vì một sự cố ngoài ý muốn năm năm trước, cô sớm đã không còn hi vọng vào chuyện hôn nhân của đời mình rồi.
Thậm chí, cô còn nghĩ sẽ không có ai lấy cô.
Nhưng bây giờ khác rồi, Tiêu Chính Văn đã trở về, lại cho cô hi vọng!
Vì vậy, ngày đó, Tiêu Chính Văn đưa cô đi đăng ký kết hôn, cô rất vui, cũng rất hài lòng, càng mãn nguyện hơn.
Bởi vì, Khương Vy Nhan biết bản thân không dám yêu cầu một đám cưới xa hoa, hơn nữa không dám cầu xin sự chúc phúc của bố mẹ và bạn bè, bởi vì, cô không có diễm phúc đó.
Tiêu Chính Văn có thể đăng ký kết hôn với cô thì cô đã biết ơn số phận lắm rồi.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô không hi vọng có một cuộc hôn nhân viên mãn.
Lúc này, nghe những lời chế nhạo của đám người nhà họ Khương, Khương Vy Nhan không kìm chế được cảm xúc, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Đôi bàn tay bé nhỏ quấn đầy băng gạc của cô không ngừng túm chặt lấy áo bệnh nhân, tóc rũ xuống che đi khuôn mặt.
Nhưng!
Đột nhiên, một bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt lấy tay Khương Vy Nhan!
Khương Vy Nhan ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt.
Sau đó, cô nghe thấy Tiêu Chính Văn nói với mọi người: “Các người nghe đây! Khương Vy Nhan là vợ tôi, là người phụ nữ Tiêu Chính Văn bảo vệ cả đời! Tôi nhất định sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng nhất cho cô ấy, tôi sẽ khiến cô ấy trở thành cô dâu xinh đẹp hạnh phúc nhất ở Tu Hà, thậm chí là cả Hoa Quốc. Tôi muốn toàn thể người dân Hoa Quốc chứng giám và chúc phúc cho cuộc hôn nhân của chúng tôi!”
Nghe vậy, đám người nhà họ Khương đều nhìn Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan bằng ánh mắt kinh ngạc.
Sau đó, cả phòng bệnh vang lên một tràng cười sảng khoái!
“Ha ha ha! Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Một con chó hoang lại dám nói muốn cả Hoa Quốc chứng kiến đám cưới của bọn họ?”
“Đúng là trò cười! Anh ta thực sự nghĩ mình là chủ soái Bắc Lương à?”
“Khương Vy Nhan lấy phải một người chồng vô dụng và ba hoa như vậy, đúng là khổ thật”.
Đối mặt với sự chế giễu của đám người, Khương Vy Nhan cúi đầu, tay cô muốn thoát ra khỏi tay Tiêu Chính Văn, thấp giọng nói: “Tiêu Chính Văn, đừng nói nữa, cầu xin anh đấy..”.
Lúc này, lòng tự trọng của Khương Vy Nhan đã bị xúc phạm.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, quay lại nhìn cô nghiêm túc nói: “Vy Nhan, tin anh đi, anh nhất định sẽ tổ chức cho em một đám cưới hoành tráng, anh sẽ để mọi người chúc phúc cho chúng ta! Anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới!”
Trong lòng Khương Vy Nhan chấn động, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, xúc động nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt, sau đó gật đầu: “Vâng, em tin anh..”.
“Bố ơi, còn Na Na nữa, bố không được quên Na Na..”.
Đột nhiên, Na Na chạy tới, nhào vào lòng Tiêu Chính Văn, ngẩng đầu lên, nhìn anh cười vui vẻ.
Tiêu Chính Văn ôm Na Na, véo cái mũi nhỏ nhắn, nói: “Đương nhiên rồi, con sẽ trở thành cô công chúa nhỏ đáng yêu và hạnh phúc nhất trên đời”.
Na Na vui vẻ khua tay múa chân.
Nhưng sắc mặt của đám người nhà họ Khương lại vô cùng khó coi.
Trong mắt bọn họ, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan chẳng khác gì những chú hề!
Đột nhiên, Tiêu Chính Văn quay người lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Thái Xương, nói: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì mời các người ra ngoài!”
Thái độ của anh có thể nói là rất không nể mặt.
Vốn dĩ Khương Thái Xương vội vàng muốn đến thăm Khương Vy Nhan, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, đột nhiên vô cùng tức giận.
Lão lạnh lùng quát: “Khương Vy Nhan, đám cưới của cô và con chó hoang này tôi sẽ không tham dự đâu! Người nhà họ Khương cũng sẽ không tham gia! Bao gồm cả bố mẹ cô, ai dám tham gia thì sẽ đối đầu với tôi! Sẽ bị gạch tên khỏi nhà họ Khương!”
“Vâng thưa lão gia”.
Đám người nhà họ Khương nhao nhao nở nụ cười đồng ý.
Khương Vy Nhan sững sờ, khóc nói: “Ông nội, đám cưới của Vy Nhan, ông thật sự không tham gia sao? Ông thật sự không muốn chúc phúc cho Vy Nhan à?”
Khương Thái Xương không nói gì, nghiêm nghị ra quyết định.
Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên nở nụ cười mỉa mai.
Khương Mỹ Nghiên tiến lên một bước, vênh mặt kiêu ngạo, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Khương Vy Nhan, cô đang nằm mơ đấy à? Đám cưới của cô và Tiêu Chính Văn có thể có bộ dạng thế nào chứ? Bày một bàn rượu và thức ăn rẻ tiền với hai cây nến đỏ à? Nhà họ Khương không thể để mất thể diện như vậy được! Còn muốn ông nội tham gia đám cưới của cô, cô nằm mơ đi! Nói cho cô biết, ngày 28 tháng sau, tôi và Ngô Khoan Nghiệp – ông chủ nhỏ của tập đoàn Ngô Thị sẽ kết hôn! Đến lúc đó, tôi sẽ mời cô đến để các người nhìn xem thế nào mới gọi là đám cưới! Đám cưới của tôi nhất định sẽ chấn động cả Tu Hà này!”