Cố Nhược Tịch thấy bé trai báo ra chiều cao và ba vòng của mình, trong lòng rất khϊếp sợ, không nhịn được hỏi: "Làm sao em biết?"
Ngay cả chính bản thân cô cũng không biết chính xác ba vòng của cô là bao nhiêu, một đứa nhóc nhỏ như cậu bé làm sao biết được?
Tiểu Duệ Duệ nhướn mày nhìn cô một cái, trả lời: "Dùng chiều cao của chị tính ra."
Nghe vậy, Cố Nhược Tịch có chút tò mò hỏi: "Tính thế nào?"
Tiểu Duệ Duệ khoanh cánh tay bé nhỏ lại, giống như là một tiểu đại nhân trả lời: "Phương pháp tính toán ba vòng tiêu chuẩn của phái nữa, ngực bằng chiều cao nhân 0,535, eo bằng chiều cao nhân với 0,365, mông bằng chiều cao nhân với 0,565."
Nghe bé trai nói xong, Cố Nhược Tịch hoàn toàn sững sốt.
Đứa bé trai này muốn nghịch thiên.
Cô không biết Tiểu Duệ Duệ đối với con số vô cùng nhạy cảm, hơn nữa mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng chỉ số thông minh tuyệt đối vượt qua mười tuổi.
Tiểu Duệ Duệ liền quay đầu nhỏ nhìn về phía cha mình - Long Dập Dương, hỏi: "Ba, vừa rồi con nói đúng không?"
Ánh mắt âm u của Long Dập Dương quét về phía ngực của Cố Nhược Tịch, con ngươi trở nên kín mít, "Vòng một sai rồi, là 88."
Giọng của anh khẳng định chắc nịch.
Cố Nhược Tịch thấy Long Dập Dương đang nhìn chằm chằm ngực mình, hơn nữa ánh mắt của anh quá sắc bén giống như có thể xuyên thấu linh hồn người. Dưới ánh mắt soi mói của hắn, Cố Nhược Tịch có một loại cảm giác không mặc quần áo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ lên, theo bản năng giơ hai tay chắn trước người, dùng ánh mắt hỏi: Làm sao anh biết là 88 mà không phải là 85?
Long Dập Dương giống như là xem hiểu ánh mắt của cô, cong khóe môi, ý vị sâu xa nói ra ba chữ, "Cô nói thử xem?"
Cố Nhược Tịch nhìn khóe môi quyến rũ của anh mang theo nụ cười mờ ám, nhất thời nghĩ tới lúc vừa rồi anh cưỡng hôn cô, bàn tay kia của anh thì không ngừng sờ soạng trước ngực cô.
Tên khốn kiếp này.
Cô vừa xấu hổ vừa giận, nhưng ngại ở đây có con nít, cô không tiện nổi giận, chỉ đành phải hung hăng trợn mắt nhìn Long Dập Dương một cái, để trút mối hận trong lòng.
Mà Long Dập Dương thì bởi vì bộ dạng hung hãn này của cô, đầu tiên là sững sốt một chút, ngay sau đó ánh mắt nhìn cô lại bỗng dưng trở nên mập mờ và nhu hòa đi mấy lần.
Tiểu Duệ Duệ thấy cha mình và chị gái trước mắt dường như có chút quái dị, cậu bé có chút hiếu kỳ nhìn bọn họ một chút, mới nói tiếp: "Chị gái này màu da trắng nõn, thích hợp đeo đồ trang sức bằng vàng, ngọc bích, bản thiết kế châu báu của con đúng lúc thích hợp với chị. Hơn nữa, bất kể là chiều cao, cân nặng, tướng mạo hay làn da của chị đều vô cùng thích hợp với ba, nên con quyết định chọn chị ấy làm người mẫu."
Cố Nhược Tịch nghe vậy, thần sắc cả kinh, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tiểu Duệ Duệ, đang muốn nói cô không phải người mẫu, bên ngoài phòng làm việc lại vang lên tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc."
Long Dập Dương nhìn về phía cửa, trầm giọng nói: "Đi vào."
Anh vừa dứt lời, một người đàn ông trẻ tuổi mang âu phục giày da liền đẩy cửa phòng làm việc tiến vào.
Phía sau anh ta còn có bốn tên bảo vệ và một người phụ nữ mặc trang phục công sở đi theo, giống như là thư ký.
Người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú, thân hình cao ráo. Anh ta đi vào quét nhìn phòng làm việc một vòng, sau đó đem ánh mắt sắc bén không vui như ngừng lại trên người Cố Nhược Tịch, cũng chỉa về phía cô nói: "Mang người phụ nữ tự tiện xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc lôi ra ngoài đuổi ra khỏi công ty cho tôi, không, là ném ra khỏi công ty."
"Phòng làm việc của tổng giám đốc?" Cố Nhược Tịch thần sắc cả kinh, nhìn về phía Long Dập Dương, "Nơi này là phòng làm việc của tổng giám đốc, vậy anh là tổng giám đốc của TE?"
Cố Nhược Tịch hoảng sợ trợn to hai mắt, cô lại xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc, còn đưa thuốc bôi nơi đó cho người ta, còn bảo người ta không được.
Trời ạ, muốn chết sao?