Cô bé không muốn làm, muốn chạy trốn, bị ba cô bé bât trở về, ấn ở trên sô pha hung hăng đánh một trận, làm cô bé đau chết đi sống lại.
Cô bé muốn giả chết, ba cô bé liền tiếp tục đánh.
Cô bé đau chịu không nổi, chỉ phải một bên khóc, một bên khập khiễng đi vào phòng bếp, cầm chén đũa rửa.
Chỉ là một sáng sớm mà thôi, những ngày lành của cô bé không còn nữa.
Nhưng ba cô bé nói cho cô bé, ở trước khi cô bé thay đổi, cô bé phải trôi qua những ngày như vậy.
Hiện tại cô bé hối hận muốn chết.
Sớm biết rằng khi dễ đậu đinh kia, sẽ bị trừng phạt sống không bằng chết như vậy, cô bé nhất định cách đậu đinh kia rất xa.
Cả người cô bé đều bị đau, sau khi ăn qua cơm sáng, chỉ muốn về phòng nằm, lại bị kéo đến nơi này xin lỗi.
Sau khi bị giáo huấn, cô bé minh bạch ba cô bé không phải ông ngoại bà ngoại cô bé, cho dù cô bé khóc khàn giọng, ba cô bé cũng sẽ không mềm lòng, dù cô bé cảm thấy cô bé đau sắp chết rồi, cô bé vẫn tới.
Cô bé tránh ở phía sau ba cô bé, nhìn thấy ba cô bé đối với ba mẹ đậu đinh kia khom lưng chín mươi độ, cô bé bất an lại sợ hãi.
Tân Thành cúi chào Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc, đôi tay đưa tấm thẻ ngân hàng màu đen của Cố Quân Trục lại, thành khẩn nói: “Cố thiếu, Cố Thiếu phu nhân, con gái của tôi bất hảo, đả thương công tử nhà ngài, đều là con bé sai, tôi đã hung hăng giáo huấn con bé, mong hai người nể tình đứa bé còn nhỏ, tha cho con bé lần này, về sau tôi nhất định quản giáo con bé, hướng con bé làm một người chính trực thiện lương.”
Biểu tình ông rất chân thành tha thiết, ngũ quan dương cương tuấn lãng, một thân chính khí, rất dễ dàng là có thể làm người sinh ra hảo cảm với ông.
Diệp Tinh Bắc không khỏi có chút cảm khái, vợ chồng già Dịch gia kia, thật là một cặp vợ chồng hồ đồ.
Nếu Dịch Hinh Linh lớn lên cạnh người ba như Tân Thành, khẳng định không phải trưởng thành bộ dáng như hiện tại.
Cố Quân Trục tiếp nhận thẻ ngân hàng, làm thủ thế mời: “Ngồi.”
Tư liệu Cố Trì tra về, Tân Thành người này không tồi.
Người không tồi, làm quan cũng không tồi, là người có năng lực có bản lĩnh cũng có lương tri.
Chính là vận khí không tốt, có một ba vợ mẹ vợ não tàn.
Anh không muốn khó xử Tân Thành.
Tuy nói con mất dạy, lỗi của cha, Dịch Hinh Linh đả thương Tiểu Thụ, Tân Thành không thể thoái thác tội của mình, nhưng loại tình huống của ông, lại về tình cảm có thể tha thứ.
Tuy rằng tính tình anh ngẫu nhiên cũng có chút ác, ai làm anh không thoải mái một phần, anh phải làm đối phương không thoải mái mười phần, nhưng anh không có ham mê “Lạm sát kẻ vô tội”.
Oan có đầu, nợ có chủ.
Không buông tha một người xấu, cũng không liên lụy một người vô tội.
Tốt quá hoá lốp, điểm đến tức ngăn.
Những cái này đều là quy tắc làm người của anh.
“Không ngồi,” Tân Thành khách khí nói: “Cố thiếu nếu không có phân phó khác, tôi liền cáo từ, với lại tiền thuốc men phí dinh dưỡng gì đó của công tử ngài, tôi sẽ ở bệnh viện mở một cái tài khoản cho công tử ngài, về sau ngài mang theo công tử ngài đi kiểm tra, trực tiếp dùng nó là được.”
Cố Quân Trục mỉm cười, không có chối từ.
Con gái đả thương người, làm cha bỏ tiền thuốc men, thiên kinh địa nghĩa.
Tân Thành cáo từ rời đi.
Diệp Tinh Bắc tâm tình không tồi, nghiêng đầu nhìn Cố Quân Trục nói: “Nếu trải qua chuyện này, Dịch Hinh Linh có thể sửa đổi, về sau trưởng thành một người chính trực công bằng như cha cô bé, người một nhà chúng ta cũng coi như làm một chuyện tốt.”
Cứu vớt một đứa bé suýt nữa nhầm đường lạc lối, làm mười năm sau trên thế giới có thêm một cô gái tốt, thiếu một cặn bã làm hại thế gian, loại sự tình này, ngẫm lại liền mang cảm.
“Người một nhà?” Cố Quân Trục khóe môi hơi cong, nghiền ngẫm một lát, gật đầu: “Đúng vậy, người một nhà chúng ta làm chuyện rất tốt!”