Có người tên phó thính trưởng Tân Thành cầu kiến?
Diệp Tinh Bắc dừng lại bước chân, nhìn về phía Cố Quân Trục.
Hẳn là bạn Cố Quân Trục nhỉ?
Cô không quen biết người này.
Cố Quân Trục tiếp thu ánh mắt cô, giải thích: “Là Dịch Hinh Linh phụ thân.”
“À,” Diệp Tinh Bắc bừng tỉnh, “Dịch Hinh Linh theo họ mẹ!”
“Kêu ông ta tiến vào,” Cố Quân Trục phân phó quản gia một tiếng, mới nói với Diệp Tinh Bắc: “Tối hôm qua để Tiểu Trì tra xét một chút, Tân Thành không tồi, tác phong chính phái, công chính ngay thẳng, nói cách khác, sau khi vợ ông ta qua đời, ông ta cũng đồng ý con gái ông ta theo họ nhà ngoại.”
“À à,” Diệp Tinh Bắc gật đầu, nhún nhún vai: “Chỉ là không dạy con cho tốt.”
“Ông ta đích xác có trách nhiệm, rốt cuộc Dịch Hinh Linh là con gái ông ta, nhưng mà trách nhiệm ông ta không lớn, chủ yếu trách nhiệm vẫn là ba vợ mẹ vợ ông ta,” Cố Quân Trục nói: “Ba vợ mẹ vợ ông ta chỉ có một đứa con gái là mẹ Dịch Hinh Linh, mẹ Dịch Hinh Lin sau khi chết, bọn họ liền lợi dụng con rể bọn họ áy náy với con gái bọn họ, làm Dịch Hinh Linh theo họ Dịch gia, muốn Dịch Hinh Linh lớn lên, kén rể, truyền thừa hương khói Dịch gia bọn họ.
Tân Thành bận công tác, bọn họ cũng sợ Dịch Hinh Linh tiếp xúc nhiều với Tân Thành, có cảm tình, sau khi lớn lên sửa chủ ý, đi theo họ Tân Thành, liền không để Tân Thành tiếp xúc với Hinh Linh.”
Diệp Tinh Bắc tấm tắc: “Thật là một đôi kỳ ba! Dịch Hinh Linh như vậy, còn muốn trông cậy vào cô bé nối dõi tông đường cho Dịch gia? Chính cô bé có thể sống đến lớn lên không còn nói không chừng!”
“Thiếu gia, Thiếu phu nhân, Tân thính trưởng tới rồi.” Quản gia dẫn Tân Thành tiến vào.
Phía sau Tân Thành, có Dịch Hinh Linh đi theo.
So sánh với ngày hôm qua kiêu căng ngạo mạn, hôm nay Dịch Hinh Linh tránh ở phía sau Tân Thành, khập khiễng, run run giống chim cút.
Ngày hôm qua Dịch lão gia tử trong cơn giận dữ mất khống chế, mạnh mẽ đánh cô bé ngất xỉu.
Cô bé sợ.
Rất sợ.
Rốt cuộc chỉ là cô bé mười một tuổi mà thôi, tuy rằng bị nuông chiều tác oai, nhưng cũng không tới mức cùng hung cực ác.
Cô bé sẽ dùng nắm tay làm đứa bé yếu hơn mình khuất phục.
Đồng dạng, cô bé cũng sẽ khuất phục nắm tay mạnh hơn mình.
Chờ cô bé từ trong hôn mê tỉnh lại, ba cô bé tới, ngồi ở mép giường cô bé, không nói một lời.
Ánh mắt ba cô bé lạnh băng, làm cô bé cả người rét run, không ngừng phát run.
Sau lại, ba cô bé cùng ông ngoại bà ngoại cô bé hung hăng cãi nhau một trận.
Kết quả của việc cãi nhau là, về sau cô bé phải dọn khỏi nhà ông bà ngoại, ở với ba cô bé, trước khi ba cô bé hết giận, ông ngoại bà ngoại cô bé không được tái kiến cô bé.
Ông ngoại cô bé mặt không còn chút máu, bà ngoại cô bé thương tâm khóc.
Nhưng đến cuối cùng, hai người bọn họ cũng không thể giữ cô bé lại.
Cô bé bị ba cô bé mang về nhà.
Ông ngoại bà ngoại cô bé ở chính là biệt thự lớn, ba cô bé ở chỉ là chung cư ba phòng một sảnh.
Nhà ông ngoại bà ngoại cô bé có người hầu có bảo vệ, nhà ba cô bé cái gì cũng không có.
Ba cô bé nói, về sau ba cô bé nấu cơm, cô bé giặt quần áo.
Còn có chuyện khác, chỉ cần trong khả năng của cô bé, thì cô bé phải làm hết.
Chỉ là một buổi tối mà thôi, cô bé đã biết cái gì gọi là từ thiên đường rơi vào địa ngục.
Những ngày hiện tại so sánh với cô bé trước kia, cô bé giống như là thiên kim tiểu thư lập tức biến thành tiểu nha hoàn.
Trước kia ở nhà ông ngoại cô bé, cơm sáng đều là đầu bếp làm, đồ ăn Trung Quốc phối hợp cơm Tây, đa dạng phồn đa.
Nhưng ở nhà ba cô bé ăn, chỉ có cháo trắng rau xào cùng trứng luộc.
Cô bé ăn không vô, ba cô bé sẽ cất hết thức ăn, còn bắt cô bé đến phòng bếp rửa nồi rửa chén.